NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 142

Yoko vung kiếm chém về nơi phát ra cái tiếng cười chói tai ấy, nhưng

nơi đó không có gì cả, tiếng cười dần hòa vào bóng đêm. Cô rũ phục xuống
đất, những giọt nước mắt rơi xuống trên những ngón tay.

4.7

Y

oko vẫn tiếp tục lang thang, cô cũng không còn nhớ đã bao

nhiêu ngày trôi qua kể từ khi mình rời thành Thác Khâu cũng như cô đã rời
nhà bao lâu. Cô cũng không biết mình phải đi đâu, nhưng giờ đây cô cũng
không còn quan tâm đến điều đó nữa. Mỗi khi đêm đến, cô lại rút kiếm ra
và thủ thế, yêu quái đến thì chém yêu quái, khi mặt trời lên thì kiếm một
nơi nào đó để ngủ, cuộc sống của cô cứ trôi qua như thế, việc nắm viên
minh châu trên tay và vung kiếm giờ đây đã trở thành hơi thở của cô. Mỗi
khi không bị yêu quái tấn công, cô lại ngồi nghỉ ngơi, mỗi khi chúng tấn
công với mật độ cao, cô cũng chiến đấu nhiều hơn, còn mỗi khi gặp người
khác thì cô lại không ngừng rên rỉ. Cơn đói dường như đã trở thành một
phần da thịt của cô. Có một lần, khi bị cơn đói hành hạ, cô đã cắt một
miếng thịt yêu quái, nó có cái mùi kinh tởm đến nỗi cô không để đưa vào
miệng, cô cũng đã thử ăn thịt yêu quái nhưng cơ thể cô kiên quyết đào thải
cái thứ ghê tởm ấy. Cứ thế, cô không còn nhớ mình đã chịu đựng bao nhiêu
ngày đêm, cô đã rời đường cái và đi sâu vào trong núi.

Yoko vấp phải một cái rễ cây rồi trượt chân té xuống một dốc núi, cô

cũng không buồn quan tâm đến thương thế của mình cũng như nhìn xem
nơi mình té xuống là một chỗ như thế nào mà thiếp đi ngay tại chỗ. Giấc
ngủ này không chút mộng mị, đến khi tỉnh dậy cô đều cảm thấy toàn thân
vô lực, đến cả ngồi dậy cũng không nổi. Cô thấy mình đang nằm dưới một
bụi cây thưa thớt, mặt trời đang lặn xuống, màn đêm đang đến gần, nếu cứ
nằm đây thế này thì cô chắc chắn sẽ trở thành mồi cho yêu quái. Nếu bị tấn
công thì Nhũng Hựu có thể điều khiển cơ thể cô đứng lên, nhưng sau đó cái
thân thể này sẽ lập tức đổ rạp xuống. Yoko cắm những ngón tay mình vào
trong đất, cô phải đứng dậy và trở lại đường núi, nếu không tìm được ai
giúp mình, cô sẽ bỏ mạng ở nơi này. Cô ngẩn đầu lên, cố gắng lấy viên
minh châu ra, nhưng cho dù nắm chặt nó đến đâu, cô cũng không chống nổi
thanh kiếm lên để ngồi dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.