NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 222

Làm sao bây giờ?
Cô cứ tự hỏi mình mãi như vậy mà không tìm được câu trả lời nên

đành ngồi đó, nghĩ xem có cách nào đến được Nhạn quốc mà không phải để
lại thanh kiếm không? Ở đây có vài chiếc thuyền buồm nhỏ, hay là đánh
cắp một chiếc?

Nhưng mình làm gì biết lái thuyền?
Nghe nói Thanh Hải là một nội hải nhưng cô cũng không biết nó rộng

lớn như thế nào, liệu cứ đi dọc bờ biển thì có đến được Nhạn quốc không?
Khi đang phiền não không biết làm thế nào thì cô bất ngờ nghe thấy một
tiếng kéo còi phát ra từ phía con tàu đi Nhạn quốc, đó là tiếng còi báo hiệu
khởi hành, đoàn người xếp hàng lên tàu đã biến mất, chỉ còn vệ binh đứng
đó.

Không kịp rồi.
Cho dù cô nhanh chân chạy xuống thì cũng sẽ bị tóm gọn ngay lập

tức, cũng không còn đủ thời gian để tháo thanh kiếm ra khỏi bọc vải, mà
cho dù bỏ lại nó thì trông cô cũng sẽ rất đáng ngờ nếu lên thuyền mà không
có hành lý. Cô cứ ngây người không biết làm sao thì trong khi đó con
thuyền đã căng buồm, chiếc ván cầu bắt xuống đất đã được thu xuống
boong tàu. Cô rời khỏi nơi ẩn nấp, chiếc thuyền đang từ từ rời bến trong khi
toán lính canh dõi mắt quan sát con thuyền lướt vào biển cả, cô chạy về
phía nó nhưng vẫn không dám đến gần, đành trơ mắt nhìn con tàu tiến về
phía chân trời.

Hay là nhảy xuống biển đuổi theo?
Cái suy nghĩ ấy vọng lên trong đầu cô nhưng cô không đủ can đảm để

làm việc ấy.

Chỉ có cách đó mới có thể rời khỏi đây.
Ôm túi hành lý vào trong lòng ngực, cô chỉ có thể nhìn con thuyền

đang lướt sóng mà không làm được gì. Bỏ qua cơ hội trốn thoát lần này, cô
vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.

“Sao vậy?” Một giọng khàn khàn vang lên. “Lỡ thuyền à?”
Tiếng nói ấy khiến cô hoàn hồn lại. Phía dưới cảng là bốn người đàn

ông đang làm việc trên một boong thuyền, một người trong số bọn họ đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.