NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 296

Cô lại nhìn lưỡi kiếm, trước đây, cô chưa từng thấy nhiều ảo ảnh trong

một đêm, nhưng rất nhanh, thanh kiếm lại tỏa sáng. Một lần nữa, nó lại
phản chiếu sân vườn nhà cô, Yoko không bỏ cuộc, cô lại cố gắng xua đi
những suy nghĩ ấy trong đầu.

Không phải.
Cô tự nhủ với mình. Những hình ảnh tan ra như mặt nước tĩnh lặng bị

lay động. Tiếp theo là phòng cô xuất hiện.

Không phải.
Trường học của cô.
Không phải.
Nhưng cho dù cô thử bao nhiêu lần thì những hình ảnh hiện ra đều là

về thế giới bên kia Hư Hải, nhà cô, trường cô, nhà của bạn học, không hề
có gì của thế giới này.

Chẳng lẽ nó cũng như chiếc bao kiếm này? Yoko thầm nghĩ.
Thanh kiếm đang đùa giỡn với cô như con khỉ xanh ấy. Biết rằng đó

cũng là lỗi của mình vì đã để nỗi nhớ nhà chiếm lấy tâm tư nên cô không
bỏ cuộc. Sau khi kiên nhẫn thử thêm nhiều lần nữa, cuối cùng những ảo
ảnh về thế giới này cũng hiện ra.

Cuối cùng cũng…
Yoko mừng thầm. Nhưng rồi cô lại nhận ra những gì mình đang thấy,

cổng thành tràn ngập thi thể, con đường nhuốm đầy máu, những người kêu
gào rồi lần lượt ngã xuống, giữa cảnh tượng ấy là một thiếu niên với ánh
mắt cay nghiệt.

Không, đó là mình.
“Dừng lại!” Cô thét lên, những hình ảnh lập tức biến mất.
Đó là ở thành Ngọ Liêu, nơi cô đã bỏ rơi Nhạc Tuấn. Tuy biết rằng đó

chính là mình, nhưng gương mặt này thật đáng sợ, cô đã trông kinh khủng
như thế ư? Cô buông thanh kiếm ra, nghĩ lại bộ dáng xấu xa của mình, tự
dưng không khỏi bật cười.

Nhưng đó chính là sự thật.
Nếu cái con khỉ xanh ở đây, nó sẽ nói thế. Đó là sự thật, cho dù trốn

tránh thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải đối diện với sự thật ấy, càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.