“Sao không có khả năng?” Vũ Văn trưởng lão cắt ngang lời nàng,
“Chính là mấy ngày ngươi trốn ra ngoài, chúng ta đã phái rất nhiều cao thủ
đi tìm ngươi. Có người thừa cơ lẻn vào, tất cả thủ vệ đều chết hết, nhưng
“Liên Thần Cửu Thức” vẫn ở chỗ cũ, bất quá lúc trước bí kíp đặt ở hướng
Bắc, hiện tại lại là hướng Nam, hiển nhiên đã có người động vào. Hơn nữa
có thể khẳng định, người này đã đánh cắp nội dung bí kíp.
“Liên Thần Cừu Thức” không phải được khắc trên hổ phách sao? Hơn
nữa không dùng nước thì không thể đọc được, người này làm sao phát hiện
ra được? Hơn nữa, có nhiều thời gian như vậy, sao không trực tiếp mang
khối hổ phách ấy đi?”
“Ngươi nghĩ mang một khối hổ phách lớn như vậy trên người sẽ
không bị phát hiện sao? Vũ Văn trưởng lão đã thoáng ra một tia tức giận,
“Trọng Tuyết Chi, ngươi làm trái với cung quy của Trọng Hỏa Cung, hình
phạt là phế hết võ công, đánh gãy chân. Nhưng, Mục Viễn đã kí khế ước
trọn đời ở Trọng Hỏa Cung để cầu xin cho ngươi, cộng thêm ngươi là con
gái của Trọng Liên, việc này tới đây thôi.” Dứt lời xoay người chuẩn bị đi.
Tuyết Chi tiến lên từng bước: “Con sẽ quay về.”
Vũ Văn trưởng lão nghiên nửa đầu, mặt không chút thay đổi: “Tất cả
quần áo của ngươi ta đã cho nha hoàn mang vào phòng ngươi.”
Nói xong Vũ Văn trường lão đi mất.
Tuyết Chi chợt lạnh sống lưng, chần chừ nói: “Mục Viễn ca, Vũ Văn
trưởng lão … có ý gì?”
Mục Viễn muốn nói lại thôi, nhìn hướng khác, chậm rãi nói: “Hình
phạt đã miễn, nhưng muội … không thể ở Trọng Hỏa Cung nữa.”
Hai ngày sau, Tuyết Chi lại một lần nữa trở lại Trọng Hỏa Cung. Bất
quá lần này có rất nhiều đệ tử đi ngang qua nhưng không có ai chào hỏi