NHÀ THƠ BÙI GIÁNG - Trang 29

vật?".
Có lẽ Bùi Giáng đã tìm thấy nơi người nữ tu này điều gì đó gần gũi với
hình bóng người mẹ xa xưa của ông, hoặc là tấm lòng nhân ái của bà làm
ông cảm động, hoặc là trí tuệ mẫn tiệp của bà khiến ông nể phục... Vì một
trong những lý do nào đó mà ta không thể đoan chắc được, thi sĩ bật ra
tiếng gọi mẹ trong vô thức một cách da diết. Những bài thơ của ông vì thế
đọc lên thấy vừa tức cười vừa tội nghiệp:

"Mẹ còn nhớ nữa con chăng
Mẫu thân Phùng Khánh con hằng chẳng quên
Tuy đôi phen chết nếp nền
Cung vang lừng bậc điệu đền bù xoang
Mẹ về ngõ vắng vườn hoang
Thừa thiên sông lạnh kéo sang khu rừng"
..."Mẹ nhìn con nữa còn chăng
Mẹ đi đứng gót mẹ hằng hằng qua
Lúc vui buồn mẹ nhớ nhà
Quận châu xứ sở con đà lãng quên
Phùng thăng mẹ chớ xui nên
Từng cơn điên dại khôn đền cho con"
... "Nghe tin con chết giữa đường
Mẫu thân Phùng Khánh càng thương con nhiều
Con bèn tái điệp giấn liều
Chết thêm một trận hoang liêu song trùng
Mẹ càng bất tuyệt nhớ nhung
Ngày đêm mẹ khóc vô cùng vì con".
.. "Con thương Phùng Khánh vô ngần
Phùng thăng thân mẫu cũng gần như nhiên
Nguyệt rừng lộng lẫy man nhiên
Trăng ngàn thơ dại ngậm nghiêng nghiêng vành"...

Những câu thơ này, dù không được bình thường, nhưng nó lại gieo vào
lòng người đọc một nỗi niềm man mác. Phải chăng trong tiếng gọi mẹ
thiêng liêng ấy là một sự cô độc tận sâu thẳm hồn người ? Nhưng Bùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.