NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 126

không may mắn vì trồng loại hoa này không? Hạ không tự trách mình đã
trồng cái khóm Quỳnh này, cũng như không trách mình đã làm mất những
gì mình đang có. Hạ xót xa khi nhận thức được tất cả những gì Hạ muốn
lúc nào cũng ngoài tầm tay với, như những bọt bóng dễ vỡ. Cánh tay run
khi xưa thật sự chỉ là cảm xúc nhất thời tại sao Hạ cứ phải bận tâm, tại sao
Hạ không thể quên nó đi ? Còn vài tuần nữa mới hết hè, Hạ mong thời gian
qua thật mau để vào lại Sông Mao.
Tiếng mở cửa kèm theo tiếng của Thảo Vy:
- Chị Hạ chưa ngủ sao?
Hạ cố giữ giọng nói thật tự nhiên:
- Chưa! Chị muốn nhìn những chiếc hoa Quỳnh này.
Vy nhấc chiếc ghế ngồi cạnh Hạ:
- Những cái hoa còn nhỏ. Phải đến hai ngày nữa chúng mới nở được
Ngước mặt lên trời, Vy nói tiếp:
- Còn hai ngày nữa là đến rằm. Em thích hoa nở đúng rằm.
Hạ ngạc nhiên:
-Vy mong hoa nở lúc có trăng để làm gì?
- Để nhìn trăng, ngắm Quỳnh nở và ăn bánh uống trà.
- Uống trà? Uống với ai?
-Với nhóm bạn của em.
Hạ đùa:
-Vy hư ghê, biết uống trà, uống cà phê, may là chưa uống rượu.
Vy phân bua:
- Không phải em hư mà tại vì biển. Biển đã làm em biết uống trà! Tụi
em thường đem trà và bánh ra biển ngồi ngắm trăng và nhâm nhi. Bộ chị
Hạ không nhớ bài thơ của nhóm bạn em và chị đặt ra trên dốc đá Hòn
chồng sao?
Nhớ lại lúc chị em đoàn tụ, Vy thường rủ Hạ đi chơi cùng với
nhóm bạn trường Lê Quý Đôn của nó, Hạ tủm tỉm cười:
- Bài thơ mà chị đã bắt đầu bằng câu: “Trăng còn e thẹn chưa muốn
lên,” phải không?
Vy reo lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.