NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 73

Cung Thị Lan

Nha Trang Dấu Chân Kỷ Niệm

Chương Mười Một

Tiếng cười hô hố, tiếng vỡ của thủy tinh, tiếng súng nổ chiếm cứ hoàn toàn
trong cơn ác mộng của Hạ. Tất cả những âm thanh hỗn độn này làm Hạ
không còn phân biệt được tiếng kêu thất thanh của má:
- Hạ dậy ngay đi! Hạ! Hạ dậy nhanh đi con.
Hạ mở mắt nhưng vẫn nằm yên. Một vài tiếng nổ ở đâu đó rất to. Hạ
cố lục lọi trí nhớ xem mình đang ở nơi nào. Má thò đầu vào trong mùng và
kéo Hạ dậy.
- Mau đi con! Mình phải chạy vào nhà nội để tránh bom. Máy bay
đang bỏ bom đó.
Hạ bật dậy ngay và kéo tay má chạy ra khỏi nhà. Ngang qua khu
vườn tối, Hạ trông thấy những vệt sáng trên đầu. Tiếng máy bay đang bay
vòng xung quanh thành phố. Lại nghe những tiếng nổ thật gần.
Hạ đập cửa nhà nội, cầu cứu:
- Cô ơi mở cửa mau cho má con và con tránh bom.
Cô Sáu vội vã mở cửa và hối thúc:
-Vô nhà mau! Mau lên!
Dưới tấm phản là tất cả những người trong gia đình Hạ. Mọi người
đã chui vào núp từ lúc nào. Người nào, người nấy run cầm cập và không
nói gì với nhau. Khum người dưới tấm phản đông đúc chật chội, Hạ mới
nhớ ra chuyện nghe lời má chạy vào nhà nội tránh bom chung với toàn gia
đình không phải là việc làm thích đáng. Nếu tránh bom thì ở nhà Hạ vẫn
tránh được; chỉ cần chui dưới gầm giường là được ngay, hơn nữa, biết bom
rơi chỗ nào đâu mà tránh. Hạ cảm thấy bực má nên nhăn nhó và phàn nàn
về cái chật chội của chỗ núp. Một lúc sau nghe má, các cô và bác gái thì
thầm bàn tán, Hạ hiểu được má muốn gì. Nếu những trái bom kia có vô tình
rơi trong khu vườn nhà nội thì tất cả sẽ cùng chết chung. Trước đó mấy
ngày, cô Út khuyên má nên dọn đến một trong những căn nhà đẹp mà hàng
xóm bỏ đi. Má kiên quyết không bằng lòng. Hạ hiểu tính má không thích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.