NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 1102

khuyên bảo tận tình.

Theo những lời này của bà ta, Tiêu Sách phát hiện ra bọn trẻ trong phòng

đều cùng đồng loạt lè lười, làm mặt quỷ, bắt chước động tác vừa nãy của
Tiêu Tử Y.

Cuối cùng chú nhịn không được phì cười to. Mặc dù giọng mình vẫn

đang thời kỳ vỡ giọng, khàn khàn, khó nghe như thế nhưng mà chú vẫn
buồn cười lắm.

Có lẽ là bởi mùi son phấn nồng quá, Tiêu Sách tìm được cớ chẳng kiêng

dè gì cứ cười rất vui vẻ, mọi buồn bực phiền não trong tim trong đầu đều
bay cả, càng cười càng cảm thấy trong ngực thoải mái dễ chịu rất nhiều.

Bỗng chốc, mọi người trong phòng bị bộ dạng cười ngây thơ của chú lúc

thì cười ha hả, nghiêng ngả, lúc thì lấy tay che miệng cười. Vừa rồi nhóm
cung nữ trong phòng đang nghiêm trang bỗng nhếch môi lên. Trong phòng
tràn đầy tiếng cười, tiếng cười của bọn trẻ con lanh lảnh như chuông bạc rất
dễ nghe động lòng người.

Tiêu Sách cứ cười mãi cho tới lúc cười không nổi nữa, túm lấy cánh cửa

ngồi thụp xuống. Lúc này chú không còn cảm thấy trong phòng nồng mùi
phấn nữa, mà ngược lại cảm thấy một luồng khí ngọt ngào tươi mát thấm
vào tận gan ruột, nhịn không được hít thở nhiều lần.

“Ngửi dễ hơn rồi chứ? Thực tế là trong phòng mùi phấn rất nồng, nhưng

mà khi quen thì lại thấy vô cùng dễ chịu đó” Tiêu Tử Y lau nước mắt đọng
trên khoé mắt bật cười.

Tiêu Sách vẫn không đáp, vị cung nữ lớn tuổi kia nói hậm hực, “Dễ ngửi

ư? Đương nhiên là dễ ngửi rồi ha! Đây chính là loại son bột nước của Giang
Nam được cống tiến năm nay đó. Một hộp quý như vậy trị giá tiền vàng, thế
mà lại bị thằng bé Độc Cô kia làm đổ, công chúa người cũng chẳng phạt nó
gì cả”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.