Tiêu Cảnh Dương vốn định nói thêm hai câu với Tiêu Tử Y, nhưng vẻ
mặt đầy râu xồm của tên đầu bếp này không biết điều, vẫn cứ đứng ở chỗ
đó. Thật giống như muốn nhìn hắn đi thì mới yên tâm vậy. Tiêu Cảnh
Dương nhìn qua vẻ mặt mệt mỏi của Tiêu Tử Y, vuốt vuốt mái tóc nàng rồi
dặn dò nàng nghỉ ngơi, sau đó bất đắc dĩ đứng lên, nhìn thoáng qua tên đầu
bếp kia rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Nam Cung Sanh vui vẻ đi theo sau Tiêu Cảnh Dương ra ngoài, nhưng lúc
đi ra khỏi điện Vĩnh Ninh một khắc, hắn phát giác ra Tiêu Cảnh Dương
đang chắp tay sau lưng đứng ở chỗ hành lang gấp khúc như đang đợi ai vậy.
Nam Cung Sanh quay đầu đã định đi, dù gì thì con đường nào cũng trở
lại phòng bếp, không đáng chống đối cùng vˠthái tử gia này. Nhưng đằng
sau truyền đến lời làm cho hắn phải dừng bước lại.
“Không ngờ đại danh đỉnh đỉnh công tử Sanh cũng làm được chút điểm
tâm không kém gì đầu bếp Lan vị phường ha!” Tiêu Cảnh Dương nghiền
ngẫm kỹ rồi nói. Hắn từ trên yến hội nhấm nháp món điểm tâm chưa từng
được ăn qua, bỗng đối với vị đầu bếp mà Nam Cung Tranh đề cử lại rất tò
mò. Tra kỹ thì mới hay quả nhiên làm hắn kinh ngạc mãi.
Nam Cung Sanh thản nhiên xoay người, cũng chẳng thấy chút kỳ lạ là
Tiêu Cảnh Dương lại thăm dò ra lai lịch của hắn có liên quan đến Lan Vị
phường. Dù sao thì đối phương vốn là thái tử điện hạ của triều Đại Chu, nếu
cả chút năng lực cỏn con ấy mà cũng không có, vậy thì hắn lại cảm thấy lo
lắng cho tương lai của triều đình ấy chứ. Nam Cung Sanh thi lễ một cái nói,
“Thái tử điện hạ quá khen rồi, Nam Cung chỉ là đem hết mọi khả năng để
làm ra chút điểm tâm mà công chúa thích thôi, thật không có ý gì khác”
“Đường đường phải để công tử Sanh phải đi làm chút điểm tâm, Tử Y
cũng không tránh khỏi quá mức lạm dụng đi” Tiêu Cảnh Dương nói một hồi
mà có dụng ý khác. Lúc trước hắn từng đến cửa bái phỏng nhiều lần, định
mời Nam Cung Sanh làm phụ tá cho mình, tiếc là đều bị hắn dùng thân thể