NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 1596

Tiêu Trạm nghiêng đầu, phối hợp nói theo, “Cái vị Lan lão bản đó cũng

rất tốt mà! Vóc người đẹp mắt, lại nói chuyện ôn nhu, hơn nữa chú ấy cũng
hiểu biết thiệt là nhiều nha! Có rất là nhiều chuyện cũng biết đó!”

Nam Cung Tiêu hừ khẽ một tiếng, tuy trên mặt vẫn không vui, nhưng

tỏng nội tâm lại thấy tự hào. Nhị ca cậu cái gì mà chẳng biết chứ.

“Aizz, nếu ta cái gì cũng biết thì tốt quá. NHưng mà sợ cái đầu ta chứa

không nổi nhiều thứ như vậy ha!” Tiêu TRạm buồn rầu gõ gõ vào chính cái
đầu nhỏ của bé.

Nam Cung Tiêu nghe vậy thì ngẩn người, lập tức trở lại bình thường.

Đúng vậy đó, nhị ca của cậu nhất định là sợ cậu không tiếp nhận nổi nhiều
thứ như vậy nên mới chưa nói cho cậu biết mà thôi. Muốn trách thì trách
cậu còn quá nhỏ thôi mà. Nam Cung Tiêu nghĩ thông suốt rồi, nỗi phiền
muộn trong lòng bỗng chốc bay biến, vỗ vỗ vai Tiêu TRạm nói, “Tiêu
Trạm, cám ơn ngươi!”

“Hả, cám ơn ta cái gì chứ?” Tiêu TRạm mơ màng hỏi han, có vẻ như bé

cũng chưa nói cái gì mà!

“Ha ha” Nam Cung Tiêu lại ra sức vỗ vỗ vai bé, làm Tiêu Trạm nhe răng

trợn mắt lên.

“Ah! Các ngươi mau tới nha! Họ nói ở đây có sói đó!” Tiếng Độc Cô

Huyền hưng phấn truyền từ trước tới, hai nhóc sợ tới mức vội vàng nhìn lại.

Chỉ thấy một đám người hình như đang vây tròn cái gì đó xem, thần sắc

nghiêm túc vô cùng.

“Sao vậy?” Tâm tình Nam Cung Tiêu sốt ruột chạy tới hỏi thăm. Sói hả?

Đó chính là sói nha! Không phải Abe ha…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.