NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 1600

“Được, cũng tốt” Tâm Tiêu Tử Y thấy phiền loạn nói. Nàng vốn định

kiếm cớ đi ra rồi lại về, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không ngờ là nguyên
nhân vậy. Mọi người vội dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị về phủ.

“Oa! Sói tới rồi!” Độc Cô Huyền hét lên kinh hãi làm cho thị vệ lập tức

lập trận địa sẵn sàng nghênh địch, nhưng mà trong rừng lại chẳng có bất kỳ
động tĩnh nào.

Tiêu Tử Y nhìn thấy bộ dạng cười hì hì của Độc Cô Huyền thì nghiêm

mặt dạy dỗ cậu, “Tiểu Huyền, cấm không được nói dối!”

“Con không có nói láo mà! Thật sự vừa rồi hình như có nhìn thấy sói thật

đó ạ” Độc Cô Huyền chỉ vào khu rừng hẻo lánh, thấy lạ nói.

Trầm Ngọc HÀn nhìn bộ dạng của bé thì không tin, nhừn vẫn phất tay

cho một người thị vệ qua dò xét.

Đột nhiên Tiêu Tử Y chợt nghĩ đến câu chuyện ngụ ngôn “Sói tới rồi”,

mượn cơ hội giao dục bé, “Tiểu Huyền à, trước đây có một đứa bé chơi thả
diều, cảm thấy rất nhàm chán, vì thế mới đứng ở dưới chân núi kêu lên là
Sói tới rồi. Dưới núi các thôn dân ai cũng cầm gậy lên trên núi đi cứu cậu,
kết quả lại thấy một mình cậu đứng đó, mà chẳng thấy sói đâu. Đứa bé đó
vẫn còn cười những thôn dân này bị lừa dễ quá. Như vậy mấy lần sau, mặc
kệ cậu ta có kêu lên Sói tới rồi như thế nào, thì cũng chẳng có ai mà lên núi
cứu cậu ta nữa. Mãi cho tới một ngày Sói thật sự tới….

Lúc này thị vệ đi dò xét kia trở về, lắc đầu ý bảo là không phát hiện gì.

“Vậy cuối cùng thế nào ạ? Sói ăn thịt nó phải không ạ?” Độc Cô Huyền

thoáng sợ hãi chút hỏi.

“Hừ hừ, đây là kết cục giải thích nói dối đó!” Tiêu Tử Y cũng không nói

gì thêm, khó có được biểu hiện sợ hãi của Độc Cô Huyền, nàng muốn dạy
dỗ thật tốt bé mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.