buông tha cho mơ ước nuôi dưỡng tiểu Chính Thái. “Này, liền từ bốn tuổi
trở lên đi.”
“Bốn tuổi. . . . . .” Nhược Trúc ở trong cung trải qua bao nhiêu sóng to
gió lớn cũng không thể chống đỡ nổi nữa, đầu on gong liền hôn mê.
“Cô cô, cô cô, ngươi rốt cuộc muốn chọn người nào a?” Tiêu Trạm bất
mãn bản thân mình bị sao lãng, hờn giận nói.
“Trạm Nhi, cô cô cho ngươi chọn lựa dượng đây.” Oa oa, cảm giác thật
tốt, Tiêu Tử Y hai tay như nhau, giày xéo gương mặt tiểu chánh thái.
“Dượng? Là cái gì? Có thể ăn sao?” Hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn của
Tiêu Trạm bị Tiêu Tử Y nắn bóp, nói chuyện cũng phát âm cũng không rõ.
“Dượng chính là người tiểu cô cô phải gả.” Tiêu Tử Y cười giải thích.
Tiêu Trạm vẫn không hiểu, giương cặp mắt to hắc bạch phân minh kia
của hắn, bộ mặt nghi vấn nhìn Tiêu Tử Y. Ở trong cái đầu nho nhỏ của hắn,
căn bản không biết khái niệm lập gia đình là gì.
Nhược Trúc ở một bên nhìn thấy thú vị, trêu chọc hắn nói: “Lập gia đình
chính là công chúa muốn từ trong hoàng cung ra đi, tiểu điện hạ sau này
muốn gặp công chúa cũng khó khăn.”
Tiêu Trạm nghe vậy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, những lời này đối với
hắn đả kích không ít hơn so với Thái tiên sinh ngày hôm qua giận dữ để cho
hắn sao chép Tam Tự kinh một trăm lần “Cô cô! Ngươi phải lập gia đình?”
Tiêu Trạm vội vàng ôm lấy cánh tay Tiêu Tử Y, liều chết níu ống tay áo của
nàng lại.
Không đợi Tiêu Tử Y hảo hảo an ủi Tiêu Trạm đang bị kích động một
chút, liền nghe đến một thanh âm rất phách lối từ cửa lớn thư phòng truyền
tới nói: “Nữ nhân là luôn phải lập gia đình, có cái gì ngạc nhiên ?”