“Công chúa! Đều là nô tỳ không tốt, không chiếu cố tốt Tiểu Vân
Tuyển.” Như Lan bộp một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng
nói.
“Khóc cái gì mà khóc, đem nước mắt thu hồi đi. Ngươi đã thấy qua Tiểu
Vân Tuyển khóc chưa?” Tiêu Tử Y cau mày nói, ngoài mặt dường như
không có việc gì, tâm lại co lại.
Như Lan lập tức che miệng lại im lặng, điều chỉnh cảm xúc một chút rồi
đứng lên, làm ngọn đèn trên bàn sách sáng hơn chút.
Qua không lâu sau, Nhược Trúc vẻ mặt ngưng trọng trở về nói: “Công
chúa, tình huống có vẻ không tốt lắm. Tiểu Vân Tuyển đang phát sốt, cũng
không biết là đang ngủ hay là hôn mê, khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng.”
Tiêu Tử Y nhắm lại hai mắt, giận dữ nói: “Nhược Trúc, đi truyền Thái y.”
Đáng tiếc nàng không mang vài miếng dán giảm sốt xuyên qua a.
Nhược Trúc lắc đầu cười khổ nói: “Công chúa, Thái y sẽ đến chứ?”
Tiêu Tử Y đứng dậy đưa tay ra xoa lưng mỏi, khẽ mĩm cười nói: “Bản
công chúa bị bệnh, ngươi nói Thái y hắn dám không đến sao?”