NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 378

tức giận nha! Là vì Trạm Nhi chưa thấy qua tiểu hài tử tuổi xấp xỉ mình,
cho nên rất ngạc nhiên cùng hắn nói chuyện là loại cảm giác gì.”

Nghe Tiêu Trạm tiểu tâm dực dực giải thích, Tiêu Tử Y nội tâm tràn ngập

chua sót, rốt cuộc không phát ra được thanh âm nào .”Cho nên, cho dù hắn
cầm đề của ca ca hắn lại đây, cho dù hắn chiếu làm bộ viết

《 tiền xuất sư

biểu

》, Trạm Nhi cũng không nói.” Tiêu Trạm cúi đầu nghịch ngón tay

Tiêu Tử Y, thấp giọng nói.”Ta sợ vạch trần hắn, hắn sẽ không đến chơi cùng
ta nữa. . . . . .”

“Trạm Nhi con. . . . . . tịch mịch như vậy sao?” Tiêu Tử Y cảm thấy cái

mũi ê ẩm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn. Không biết nên nói
cái gì cho phải.

Tiêu Trạm ngẩng đầu, chớp chớp mắt to. Không hiểu hỏi: “Cô cô. Tịch

mịch là cái gì?”

Đúng vậy a, hắn còn quá nhỏ. Ngay cả hai chữ tịch mịch cũng không biết

là có ý tứ gì.

Tiêu Tử Y áp chế chua xót trong lòng, cười lớn nói : “Tịch mịch chính là

Trạm Nhi muốn tìm người tâm sự, kết quả một người tìm khắp cũng không
có. Không có người cùng chơi, không có người cùng khóc cùng cười.”

Tiêu Trạm cố gắng tự hỏi, sau một lát nặng nề mà gật gật đầu, thanh âm

thanh thúy nói: “Cô cô, Trạm Nhi thực tịch mịch!”

Tiêu Tử Y dùng sức chớp hai mắt của mình, cố gắng không cho nước mắt

rơi xuống.

Tiêu Trạm vươn hai tay, đem hai mắt Tiểu cô cô xinh đẹp của mình che

kín, ngây thơ nói: “Cô cô, Trạm Nhi hiện tại không tịch mịch a! Có cô cô
nghe ta nói chuyện…, chơi với ta, cùng ta khóc cùng ta cười a!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.