NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 454

Không nói thì thôi, tên trạch nam kia có gì tốt mà sùng bái chứ?

Tiêu Tử Y khinh thường nhìn Thái Khổng Minh biến mất ở ngoài điện,

lại đảo mắt nhìn đến cành đào rực rỡ trước mặt. Nhìn màu hồng nhạt ấm áp
kia, ánh mắt Tiêu Tử Y mềm hẳn lại.

Nói thật kiếp trước nàng nhận cũng không ít hoa, nhưng phần lớn đều là

hoa hồng hoặc hoa bách hợp được gói rất tinh xảo, chưa có ai tặng cho nàng
một cành đào thuần khiết ôn nhu như thế. Đơn giản chỉ là một cành cây nhỏ
được cắm trong chiếc bình sứ trắng, làm cho người ta có cảm giác nó rất
xinh đẹp.

“Công chúa, nô tỳ giúp người để hoa này trong tẩm cung hay là thư

phòng ạ?” Như Lan thấy Tiêu tử Y ngẩn ngơ thì cố ý hỏi.

“Để…để ở thư phòng đi” Tiêu Tử Y nhìn thấy mình được nhân hoa mà

Như Lan lại rất vui vẻ như là chính mình nhận, thì buồn cười bảo.

Như Lan vui vẻ đáp một tiếng, cầm bình sứ trắng xoay người đi vào thư

phòng. Mới đi chưa được hai bước lại chạy trở về, lặng lẽ nói với Tiêu Tử
Y: “Bất quá công chúa, Công tử Sanh cũng không để lại tờ giấy hay thơ từ
gì cả. Rất kỳ quái nha!” Thường thì mượn vật đưa tình, bao giờ cũng bỏ vào
một hoặc hai bài thơ vào để bày tỏ tâm ý.

Thật là kỳ quái! Nếu không phải tên kia đúng lúc xuất hiện thì nàng đã

sớm hái trộm được cành đào mang về rồi. Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn Như Lan
một cái, người đứng sau liền lè một cái lưỡi ngoan ngoãn cầm bình hoa đi
về phía thư phòng.

Tiêu Tử Y đi đằng sau nàng ta bước từ từ, trong đầu không vứt bỏ được

tình cảnh buổi sáng gặp mặt công tử Sanh, lẩm bẩm nói: “Cái tên công tử
Sanh kia lợi hại như vậy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.