NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 455

Như Lan thả chậm cước bộ. Đi bên cạnh Tiêu Tử Y bát quái nói: “Công

chúa, người chắc có thể không biết đến danh tiếng của công tử Sanh. Người
đó là người mà các tiểu thư khuê các trong kinh thành này luôn mơ đến.
Hắn cao tám thước, ngọc thụ lâm phong, truyền thuyết nói lúc hắn mười
bốn tuổi thì thi từ đã làm rung chuyển trời đất, mười sáu tuổi liền được đặc
cách ra làm quan. Tiếc là trời cao đố kị anh tài. Tuổi còn trẻ mà mắc bệnh
bất trị. Trong kinh thành tất cả các danh y đều trị hết, đến cả danh y lừng
lẫy thiên hạ Cố lão tiên sinh cũng lắc đầu thở dài.”

Đúng vậy, đây chính là đầu óc có bệnh, chứ không phải thân thể có bệnh.

Trừ khi cổ đại này có Bác sỹ tâm lý, bằng không cũng không có ai trị khỏi
cả. Từ trước tới giờ nàng luôn cho rằng theo Trúc Lâm Thất Hiền thì cái gọi
là người tài cơ bản chính là người rãnh rỗi. Cái gì mà không dùng bạo lực
để thay đổi mọi thứ? Cả địa cầu này cũng không phải vì thiếu họ mà không
quay.

Tiêu Tử Y lắc đầu, nhìn Như Lan bộ dạng mơ mộng, chỉ biết nàng cho dù

có moi được tin gì đó từ trên người tên tiểu Nam Cung Tiêu và Trạm nhi thì
cũng chẳng có gì. Nhưng dù sao trong mắt hai tên tiểu tử kia, Nam Cung
Sanh tuyệt đối là đẹp trai….

Hai người đẩy cửa phòng đi vào, Như Lan động tác nhanh nhẹn đặt bình

hoa lên bàn, sau đó vén rèm cửa sổ, mở cửa sổ ra, làm cho ánh nắng bên
ngoài chiếu vào thuận tiện làm thay đổi không khí trong phòng.

Tiêu Tử Y ngồi trước bàn nhìn nhìn cành hoa đào, nhớ tới buổi sáng nhìn

cảnh rừng đào rực rỡ mà không khỏi ngẩn người. Đợi đến lúc lấy lại tinh
thần thì không biết Như Lan đã ra lui khỏi thư phòng từ lúc nào rồi.

Tiêu Tử Y thở phào một hơi, nghĩ đến sáng mai phải dậy sớm tham gia

Tàm lễ, tính toán một lát nữa cùng ba tiểu tử kia đi chọn một cái phòng học,
sau đó ăn cơm sớm rồi đi ngủ sớm một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.