NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 735

Không đúng nha. Gã đang sợ gì chứ? Người cũng không phải do gã giết.

Hơn nữa ánh mắt đứa bé này sao một là màu đen mà một là màu xanh nhỉ?

Gã áo trắng bị Diệp Tầm nhìn trừng trừng mà thấy phiền lòng, nổi máu

lên, định muốn phó thác làm hết thảy thì bị một quả đào bay thẳng tới mạnh
mẽ bắn vào gã, sợ tới mức gã giơ dao lên đỡ, lại bị chấn động lùi lại phía
sau vài bước. Kỳ thực võ công của gã cũng không phải là kém gì, chỉ vì tâm
thần dao động nên không kịp ổn định mà thôi.

Gã áo trắng nhìn lướt qua Tiêu Tử Y nằm bất động trong vũng máu trên

mặt đất, và Nam Cung Sanh đã kịp đỡ được Độc Cô Huyền và Diệp Tầm
chắn sau người mình, xa xa lại nghe thấy có tiếng chó sủa và tiếng người,
gã chỉ còn một lựa chọn chính là thừa lúc như vậy chạy nhanh lui lại rồi
quay người bỏ chạy.

Nam Cung Sanh thâm ý nhìn gã áo trắng chạy mất vẫn không đuổi theo.

Độc Cô Huyền được giải huyệt, đầu tiên là nhìn qua chỗ cổ tay vị đại ca

che chở cho bọn bé đang phun đầy máu tươi. Theo phản xạ cậu xông tới
chỗ Tiêu Tử Y nằm, lộ vẻ khổ sở khóc thảm không ra tiếng, “Công chúa
công chúa! Con không bao giờ ham chơi nữa! Không bao giờ tìm Diệp Tầm
đánh nhau nữa mà! Không bao giờ cùng Abe cướp bánh sandwich ăn nữa!
Không bao giờ nữa mà….Ôi? Abe? Mày đừng có liếm mặt tao nữa! Bỏ tay
ra! À không phải bỏ móng vuốt của mày ra!”

Tiêu Tử Y thấy gã áo trắng đã đi rồi, lập tức xoay người ngồi bật dậy

trong ánh mắt kinh hoàng của Độc Cô Huyền và Diệp TẦm, nổi giận nhìn
về hướng cái vị soái ca kia tự nguyện chính mình đổ máu mà không truy bắt
kẻ đầu sỏ về quy án gầm lên, “Huynh làm gì hả? Bị thương mà còn rất vui
vẻ nữa hay sao?”

Nam Cung Sanh nửa buồn cười nâng cổ tay mình đang chảy máu lên

điểm vào huyệt cầm máu rồi coi như không có chuyện gì bảo: “Doạ người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.