NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 1199

Nhạc Lôi nghe qua cau mày, nói:

- Tên Phiên ấy vô cùng lợi hại, chúng ta làm sao chống cự nổi? Chi bằng

hãy treo miễn chiến bài để nghĩ kế rồi sẽ ra binh.

Ngưu Cao đứng một bên nghe vậy, vùng nói lớn:

- Hãy khoan, xưa cha cháu hễ cờ phất thì địch chạy cong đuôi, chứ chưa

hề biết thất bại trận nào cả. Nay cháu làm Nguyên soái mới ra binh gặp một
tên tướng Phiên quèn đã treo miễn chiến bài thì nhục lắm, để chú ra bắt nó
cho.

Nói rồi cầm giản lên ngựa xông ra hét như sấm nổ:

- Chiêm Đắc Lực là thằng nào đâu?

Chiêm Đắc Lực lướt tới xoe tròn đôi mắt như than lửa đỏ, quát hỏi:

- Ngươi là ai, đã biết danh ta sao không trốn đi còn ra đây chịu chết?

Ngươi đã tới số phải không?

Ngưu Cao cười gằn:

- Thế thì ngươi quả là tên vô danh tiểu tốt mới không biết danh của Ngưu

lão gia, thôi đừng nói chi nhiều lời, hãy ráng mà chịu đựng cây giản của ta
đây này.

Vừa nói vừa vung giản đánh tới. Chiêm Đắc Lực cũng múa chùy đỡ hất

giản ra khỏi rồi trả lại một chùy. Ngưu Cao vận hết công lực đỡ vẹt ra,
chẳng dè chùy giáng xuống nặng quá làm rách toác cả hổ khẩu tay, Ngưu
Cao thất kinh liền quay ngựa bỏ chạy, nhưng lúc nãy đã chót khoác lác với
đứa cháu Nhạc Lôi và chư tướng giờ quay chạy về dinh thì còn mặt 'mũi
nào, nên cứ nhắm rừng hoang chạy tuốt may ra tướng địch bỏ không truy
đuổi, chẳng dè Chiêm Đắc Lực giục ngựa đuổi theo bén gót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.