NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 156

- Vì vua Sở có một cây Thư thôi thiếu cây Hùng thì không thể bay được,

vua Sở lại cho ta là dở nên giết ta. Mối thù ấy sau này con ta lớn lên sẽ
dùng cây gươm này mà báo oán. Như hiền thê có hay được tin dữ thì đừng
than khóc mà mang họa, đợi cho mãn kỳ thai nghén sinh con, nếu con gái
thì thôi, bằng con trai thì ráng nuôi nó để nó báo thù cho ta.

Dặn rồi, từ biệt vợ đi qua nước Sở dâng gươm.

Sở Vương thấy tên thợ rèn đến mừng rỡ cho đòi các quan văn võ họp tại

giáo trường để thử gươm. Nhưng gươm không bay được, vua bị mất công
chờ đợi ngót ba năm, nguồn hy vọng nay biến thành mây khói nên nổi giận
truyền quân giết chết tên thợ rèn ngay.

Vợ người thợ rèn nghe tin chồng bị Sở Vương giết cũng không dám khóc

than. Thấm thoát đến tuần khai hoa nhuỵ sinh được một trai. Khi đứa nhỏ
được bảy tuổi, mẹ nó cho vào trường học. Một hôm nó gây lộn với bạn học,
mấy đứa kia mắng:

- Mi là đứa không cha.

Thằng bé tức mình khóc, trở về hỏi mẹ cho biết cha mình đâu? Mẹ bèn

kể hết câu chuyện xưa cho con rõ. Đứa bé sục sôi máu hận xin lãnh cây
gươm và một mình mang sang nước Sở để rửa hận.

Đi đến Thất Lý San đường sá hiểm trở, đứa bé không biết đường nào đi

nữa, nó ngồi khóc mãi, ba ngày sau con mắt chảy máu ròng ròng.

Bỗng có một lão đạo sĩ đi qua thấy thế thương hại hỏi:

- Vì sao cháu khóc đến nỗi chảy máu mắt như vậy?

Nó liền thuật lại câu chuyện sang nước Sở báo thù cho cha mà đến đây

không biết đường đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.