NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 158

- Ấy là cái đầu lâu, sao ngươi gọi là thuốc trường sinh?

Đạo nhân bảo:

- Đây chính là thuốc trường sinh đấy chứ. Xin bệ hạ sai lấy vạc dầu đem

tôi nấu cho mà xem. Nấu độ một khắc thì môi nó đỏ, răng nó trắng, chừng
hai khắc thì mắt nó đỏ, răng nó trắng, chừng ba khắc thì mắt nó nháy, bốn
khắc thì nó kêu lên danh tính nội trào, năm khắc thì cây Diệp Hà trổ ra hoa,
đến sáu khắc thì biến thành bụi sen, bảy khắc sen ấy có hột, ăn mỗi hột,
sống được một trăm hai chục tuổi.

Sở Vương nửa tin nửa ngờ, sai đem vạc dầu ra, lão đạo nhân thực hiện

thì quả nhiên đến bảy khắc có trổ hột sen, cả triều đình văn võ bá quan đều
khen ngợi.

Đạo nhân chắp tay mời vua Sở xuống hái hột sen mà lấy thuốc trường

sinh.

Sở Vương mừng quá bước xuống chẳng đề phòng, bị đạo nhân rút gươm

ra chém một nhát đầu rơi vào vạc dầu. Các quan văn võ thấy vậy liền áp tới
bắt tên hành thích, nhưng lão ta tự chặt đầu mình trước. Cái đầu lão ta cũng
rớt chung vào vạc dầu ấy. Các quan vớt ra thì ba cái đầu ấy giống hệt như
nhau không biết cái nào là của Sở Vương cho nên phải đem chôn hết cả ba
cái đầu vào một chỗ. Bởi vậy lời xưa có nói “Sở hữu tam đầu mộ”, nghĩa
là: Nước Sở có cái mả ba đầu. Còn cây gươm ấy để đến nay tên là Trảm
Lư, qua triều Đường thì về tay Tiết Nhân Qúy, chẳng biết sao đến nay lại về
tay ông.

Sự tích gươm này theo tôi được biết là như vậy, chẳng biết có đúng

không?

Châu Tam Huý nghe qua mừng rỡ bảo:

- Quả thật tinh sinh là người thông kim, bác cổ, quảng văn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.