NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 170

Ông Tông Trạch thấy Nhạc Phi đến chỗ giáo trường mà sợ sệt như vậy

thì giận và trách thầm:

- Thật là vô dụng, uổng công ta săn sóc lắm

Nhạc Phi vừa đến, Sài Vương lại nói nhỏ:

- Nếu ngươi biết điều giả thua chạy, thì cô gia sẽ trọng thưởng, bằng

không nhất định tính mạng ngươi khó bảo toàn.

Nhạc Phi nói:

- Vương đã dạy vậy, lẽ ra tôi vâng lời mới phải, nhưng vì hôm nay là

ngày khảo hạch, chẳng phải chỉ một mình tôi thôi, xin ngài hãy nhìn kỹ anh
hùng tụ hội rất nhiều. Biết bao năm công phu luyện tập chỉ trông cho đến
ngày nay để lập công danh cho hiển vinh tông tổ. Vả chăng Ngài đường
đường một vị Phan vương phú quí vinh dự, lẽ nào đi tranh chức Trạng võ
với cử tử làm chi, có phải là trên đã phụ lòng Thiên tử cầu hiền còn dưới lại
khuất lấp anh hùng, thiếu kẻ ra đền nợ nước. Thế thì đúng ra Vương nên
nhượng lại cho tôi mới phải, xin Ngài xét lại.

Sài Quế nghe nói nổi giận, mắng:

- Ta đã ôn tồn khuyên dỗ ngươi, đã không bằng lòng thì thôi, ngươi lại

còn hàm hồ loạn ngôn thế sao?

Rồi thình lình chém Nhạc Phi một đao, Nhạc Phi vung thương đỡ khỏi.

Sài Quế lại bồi thêm một đao nữa. Nhạc Phi cầm thương gạt ngang qua bên
hữu.

Sài Quế không giết được, càng căm gan hơn, bèn vận hết thần lực chém

luôn sáu bảy đao một lượt, buộc lòng Nhạc Phi phải đưa ngón võ “Đồng Tử
Bảo Tâm” ra đón đỡ đủ bốn mặt Đông Tây Nam Bắc nên Sài Quế chém
không trúng một đường nào cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.