NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 217

Ngột Truật đứng nhìn sững đối phương, thấy Lục Đăng đầu đội đại hồng

kiết đảnh xích hồng khôi, mình mang liên hồng tỏa tử hùng kim giáp, bên
trái mang cung bên phải mang tên. Quả là anh hùng khí trượng, cái thế vô
song bèn nghĩ thầm:

- “Nhân vật Trung Nguyên này quả là một trang tuấn kiệt ít ai bì”.

Nghĩ rồi kêu Lục Đăng ôn tồn nói:

- Lục tướng công, nay ta cử năm mươi vạn quân quyết đánh Trung

Nguyên thâu tóm thiên hạ. Lộ An Châu này là chốn tiền đồn của Trung
Nguyên. Ta nghe danh tướng công là một tay hảo hán nên phải đến đây để
tỏ đôi lời hơn thiệt. Nếu như tướng quân thuận qui hàng thì sẽ được phong
vương vị, chẳng biết tướng quân nghĩ sao?

Lục Đăng “hứ” một tiếng rồi gằn giọng:

- Ngươi là kẻ nào mà dám nói với ta lời lẽ láo xược ấy?

Ngột Truật đáp:

- Ta là Đại Kim Quốc Tông Lãnh Điện Tiền, Xương Bình Vương Tảo

Nam đại nguyên soái tên là Ngột Truật đây.

Lục Đăng quát lớn:

- Đừng nói bậy, từ xưa đến nay Bắc Nam có ranh giới rõ ràng, ai lo giữ

bờ cõi nấy. Chúa ta nhân đức rải khắp xa gần, thấy chúng bay là loài mọi rợ
chẳng nỡ ra binh, sao chúng bay không giữ đạo làm tôi lại vô cớ mang binh
đến xâm phạm cõi bờ là nghĩa gì vậy?

Ngột Truật cười khẩy đáp:

- Tướng quân nghĩ như vậy là sai rồi. Đất đai, thiên hạ trên thế gian này

không phải của riêng một ai cả, hễ ai có đức thì được. Nay hoàng đế nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.