NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 292

sau:

- “Ta sai Khương Vương phải tìm cách trốn về nước lên ngôi đế, chỉnh tu

sơn hà xã tắc cho khỏi dứt nghiệp đế do tiên vương để lại”.

Huyết chiếu thảo xong, vội cuốn buộc vào dây da bảo Thôi Hiếu rút lên.

Thôi Hiếu xem xong huyết chiếu liền giấu kín vào vạt áo trong, đoạn

khóc than một cách thảm thiết. Lão trung thần Thôi Hiếu trước khi đi
không quên cúi lạy mấy lạy giã biệt. Nhị vị Tống đế dòm lên thấy thế cũng
mủi lòng khóc rống lên nói:

- Hôm nay cha con cô gia phải sa vào chốn này chẳng thấy được một ai,

may khanh có lòng trung nghĩa tìm đến đây, cha con cô gia xem như thể
ruột rà chí thích. Nhưng gặp nhau than thở chưa được bao lâu, lẽ nào khanh
đành dời gót vội thế? Để cho cha con trẫm ngày đêm vò võ thế này, thật
quá đỗi đoạn trường chịu sao cho thấu?

Thôi Hiếu cũng sụt sùi tâu:

- Cúi xin nhị vị chúa công giảm bớt cơn phiền lụy, phải dằn lòng sầu não

để bảo trọng mình rồng chờ cơ hội. Kẻ hạ thần này còn sống ở đây được
ngày nào thì nhất định tìm cách đến thăm viếng chúa thượng luôn luôn. Xin
chúa thượng chớ quá lo lắng.

Nói xong bái biệt hai vua ra đi.

Thôi Hiếu đi được ít bước đã thấy bọn quân canh chạy đi tìm la ó om

sòm. Vừa gặp Thôi Hiếu chúng nắm áo gằn giọng nói:

- Kìa Thôi Hiếu, ngươi làm gì ở trong này đến nửa ngày, làm chúng ta đi

tìm kiếm ngươi khổ muốn chết.

Nói đến đây, tên đầu sỏ ra lệnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.