NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 290

mỏi gối mà vẫn chưa tìm ra cái giếng giam nhốt Nhị đế. Ông lão trung thần
này chạy kiếm suốt nửa ngày chưa ra, mệt quá lăn ra đất nằm nghỉ. Trong
lúc đang thiu thiu bỗng nghe đâu đây có tiếng nói rất khẽ:

- “Này Vươnt tử”

Thôi Hiếu chỗi dậy lắng tai nghe kỹ thì tiếng ấy phát ra gần lắm, lão ta

lầm bầm:

- “Thôi đích là Nhị đế ở dưới giếng kia rồi”.

Rồi Thôi Hiếu lật đật chạy lại kề miệng xuống gọi:

- “Bệ hạ ôi! bệ hạ ôi!”.

Vừa nghe tiếng vua đáp, Thôi Hiếu mừng quá không đợi vua hỏi đã nói:

- Muôn tâu bệ hạ, thần đây chính là Đại Châu Nhạn Môn quan tổng binh

ngày xưa tên là Thôi Hiếu đây.

Ngừng một lát, Thôi Hiếu tiếp:

- Nghe Nhị đế bị giam cầm nơi đây lòng thần lấy làm đau đớn nhưng vì ở

đất khách quê người nên chẳng có chi đem dâng cho thánh thượng, chỉ có ít
chục cân khô bò nướng vàng và hai cái áo lông cừu để thánh thượng ngự
hàn. Hạ thần cầu xin cho thánh thượng được giữ yên quý thể.

Nói xong buộc áo và khô bò vào chiết dây da dòng xuống giếng.

Hai vị Tống đế mở dây nhận lấy và phán khen:

- Đã mười mấy năm mà lòng không quên vua cũ, thật ít ai có tấm lòng

chung thủy như khanh vậy.

Thôi Hiếu lại hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.