NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 406

- „Chỗ này hiểm trở thật, nếu quả chúng có phục binh e có khi ta không

có đường ra đấy. Chi bằng ta quay ra ngay bây giờ thì tiện hơn“.

Ngột Truật vừa quay ngựa trở ra bỗng nghe một tiếng pháo nổ vang rền,

bốn phía trống đánh, quân reo hò, cờ xí, đao thương dựng lên rợp trời.
Mười ngàn binh mã, tám trăm tinh binh vây lấy Ái Hoa sơn tưởng không
lọt một con kiến.

Xung quanh quân lại reo lên một lượt:

- Chớ cho Ngột Truật tẩu thoát!

Ngột Truật thất kinh hồn vía, lại thấy cờ soái phất phới trước mặt, rồi

một tướng xông ra, đầu đội lãng ngân khôi, mình mang ngân diệp giáp, trán
vuông, mặt rắng, râu mọc ba chòm, vai nor, lưng ròn trông oai phong lẫm
liệt, Trước mặt lại có một dũng tướng tay cầm côn sắt, sau lưng có gã mặt
đen xách côn đồng. Ngột Truật cảm thấy nao nao trong lòng, song cũng
gắng gượng hỏi:

- Ngươi tên họ là chi hãy nói mau!

Nhạc Phi nói:

- Ta biết mi rồi, mi chính là hoàng tử Kim quốc tên là Hoàn Nhan Ngột

Truật, mi khinh thị Trung Nguyên ta không có người tài nên mới hưng binh
xâm phạm, lại bắt Nhị đế ta đem về đất Bắc lăng nhục đủ điều. Mối thù ấy
đối với dân Trung Nguyên không thể đội trời chung. Nay chúa ta là
Khương Vương lên ngôi tại Kim lăng chiêu tập hết binh mã trong thiên hạ,
sai ta đi bắt cho được mi để ăn gan nuốt mật đồng thời rước Nhị Đế ta về.
Chẳng dè mi lại đến đây nạp mạng. Ta đây không phải ai xa lạ, chính là
Phó nguyên soái Nhạc Phi đây, mi hãy mau mau xuống ngựa bó tay đừng
để ta phải ra tay nhọc sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.