NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 920

Vương Hoành vội đáp:

- Phải đấy, chính là soái gia đây, còn hai ngươi là ai?

Phùng Trung nói:

- Có thánh chỉ đây này.

Nhạc Phi nghe nói có thánh chỉ vội vàng xuống ngựa quỳ mọp.

Phùng Trung mở thánh chỉ ra trịnh trọng đọc:

"Nhạc Phi đã phong quan hiển tước, sao chẳng lo đền nợ nước. Quân

đang tiến lại tự tiện rút quân rồi án binh bất động, cắt xén quân lương, thả
quân đi cướp giật quấy nhiễu dân chúng quả là kẻ phụ ơn triều đình. Nay
sai Cẩm Y Vệ đến bắt Nhạc Phi giải về kinh tra hỏi, nếu Nhạc Phi có phản
ứng gì tất nhiên phản chúa".

Nhạc Phi vừa muốn cúi đầu tạ ơn bỗng Vương Hoành phừng phừng sắc

giận, trợn đôi mắt nẩy lửa, tóc lông dựng ngược, tay cầm cây gậy đồng côn
lăm le, miệng quát như sấm nổ:

- Ta đây Mã hậu Vương Hoành, theo Nguyên soái chinh chiến mấy năm

trời vào sinh ra tử, nhưng cái công lao ấy ta bỏ hết không thèm nhắc đến
làm gì. Nay chỉ nói đến việc tại Châu Tiên trấn, Nguyên soái đã đánh quân
Kim không còn manh giáp, tiên diệt địch hơn hai trăm vạn sao nay triều
đình không biết ơn lại còn sai đến bắt Nguyên soái ta là nghĩa lý gì? Ta nói
thiệt, thằng nào dám lớn mật đến bắt Nguyên soái thì hãy xem cây côn
trong tay ta đây nó có bằng lòng không đã.

Nhạc Phi nhìn Vương Hoành nghiêm sắc mặt nói:

- Đây là thánh chỉ, ngươi không nên lỗ mãng khiến ta mang tội bất trung.

Thôi, thôi, để ta tự vẫn tại đây cho rõ lòng ngay thật của ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.