NHẠN - Trang 27

để bàn chuyện làm ăn chứ không bao giờ đi một mình cả. Cho nên lần này
hắn chọn ra mắt Otama ở quán Matsugen là muốn làm buổi lễ này thành một
nghi thức công khai và gây ấn tượng cho người khác.

Khi ngày lễ ra mắt càng đến gần thì phát sinh một vấn đề không thể tránh

được. Đó là y phục của Otama. Nếu chỉ là trang phục cho Otama thôi thì
không nói làm gì, đằng này còn phải tiêu phí tiền mua trang phục cho cả ông
cha của nàng nữa chứ.

Bà già mai mối được chuyện này cũng đã khá khổ sở rồi nên nếu cưỡng

bách quá thì đứa con gái chỉ một mực nghe lời cha kia có thể phá vỡ giao
thiệp vì thế mà chẳng còn cách nào khác. Ông cha có thể bất mãn: “Otama là
đứa con gái yêu duy nhất của tôi, nó khác với những đứa con gái con nhà
khác, tôi quý nó hơn chính bản thân mình vì ngoài nó ra tôi chẳng còn ai
thân thích. Tôi đã sống một cuộc sống cô đơn, vợ tôi ngoài ba mươi tuổi mới
sinh con bé Otama nhưng rồi bị bệnh mà qua đời. Tôi phải cho con bé đi bú
nhờ nhà người ta, mới vừa bốn tháng tuổi thì Edo xảy ra một trận dịch sởi
lớn, tôi phải bỏ hết công việc buôn bán mà chăm lo cho nó khi bác sĩ đã bó
tay, cuối cùng mới giữ lại cho con bé được một cái mạng. Đó là năm liên
tiếp xảy ra những sự không may, là năm thứ hai từ khi ngài Ito

[32]

bị ám sát, là

năm mà bọn lính Tây Dương bị cắt cổ ở Namamugi

[33]

. Từ đó trở đi tôi chẳng

còn cửa tiệm chẳng còn gì nữa, nghĩ rằng mình chẳng thà chết đi còn hơn.
Nhưng tôi không nỡ lòng nào mà giết con bé Otama dễ thương đang lấy bàn
tay nhỏ xíu bấu lấy ngực tôi, ngước đôi mắt to tròn nhìn tôi mà cười, chúng
tôi từng ngày nối kết sinh mệnh với nhau, sống qua những ngày tháng không
tài nào chịu đựng nổi. Khi con bé Otama được sinh ra tôi đã bốn mươi lăm
tuổi đầu, thêm vào đó vì vất vả mà tôi già yếu trước tuổi. Cũng có người tử
tế bảo tôi rằng: “Về sinh kế thì hai người chẳng phải tốt hơn một người hay
sao? Anh nên đi bước nữa với một người có tiền đi, con thì gửi về quê cũng
được”, nhưng tôi từ chối thẳng thừng vì con bé Otama tội nghiệp. Con bé tôi
nuôi nấng đến bây giờ vì nghèo hèn nên ngu muội, phải làm vật giải sầu cho
một kẻ dối trá đã bỏ chạy đi mất, thật không làm sao kể xiết nỗi thương tâm.
Nó là một đứa con gái ngoan và vì là cha nó nên tôi cũng muốn gả nó vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.