NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 270

“Vậy là năm thằng.”
Horty ngập ngừng. “Tha cho tôi đi, ông anh. Thằng kia là đứa vứt cái quần

lót. Nhưng nó là bạn tôi, ông anh ạ. Vẫn cho tôi tiền khi tôi sa cơ lỡ vận, ông
biết đấy. Tôi không thể tố nó được. Nó là thằng có tiếng.”

“Mày nói ‘có tiếng’ là ý làm sao?”
“Chơi bóng bầu dục chuyên nghiệp, kiểu thế. Tôi không nói tên nó được.”
Win ghì nhẹ chân y. Horty giãy lên.
“Ricky Lane.”
Myron đờ người ra. “Trung phong đội Jets?” Câu hỏi ngu ngốc. Có bao

nhiêu Ricky Lane hiện đang chơi bóng bầu dục chuyên nghiệp từng theo học
Đại học Reston đây?

“Vâng. Giờ thì nghe này ông anh, tôi chỉ biết có thế thôi.”
Win quay sang nói với Myron, “Cậu muốn hỏi gì nó nữa không?”
Myron lắc đầu.
“Thế thì đi đi,” Win nói.
Myron không nhúc nhích.
“Tôi bảo là,” Win nói tiếp, “đi đi.”
“Không.”
“Cậu nghe nó nói rồi đấy. Cậu sẽ không bao giờ kết án nó được. Nó bán

ma túy cho trẻ con, cưỡng hiếp phụ nữ vô tội, tống tiền, ăn cắp, gỉ gì gì gi
nữa, và nó cười vào chuyện đó.”

Horty ngồi dậy. “Cái chó gì thế?”
“Đi đi,” Win nhắc lại.
Myron trần trừ.
“Này, ông anh, tôi biết gì thì đã nói hết với ông rồi đấy.” Giọng Horty đầy

vẻ run rẩy.

Myron không nhúc nhích.
Horty gào lên, “Đừng bỏ tôi lại với thằng chó điên này!”
“Đi đi,” Win nói.
Myron lắc đầu. “Không. Tôi ở lại.”
Win dò xét Myron. Rồi gã gật đầu tiếng tới chỗ Horty đang lồm cồm bò đi

nhưng chẳng được mấy bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.