NHẬT KÝ CÔNG CHÚA - Trang 320

Nhớ con rất nhiều.


Mẹ
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 10, 9 giờ tối
Mình đang bị sốc nặng. Cực sốc.
Không phải vì chuyện và thầy G bỏ trốn. Mình thấy chuyện đó thậm chí
còn rất lãng mạn là đằng khác.
Mình bị sốc vì chính bố - đúng vậy, ông bố yêu dấu của mình- là người
giúp mẹ và thấy G bỏ trốn. Cuối cùng thì bố đã dám chống lại mẹ của
mình: một cuộc CÁCH MẠNG LỚN.
Sau vụ này mình bắt đầu nghĩ rằng thực chất bố chẳng sợ bà một tẹo nào
cả! Trước giờ bố chỉ không muốn dây vào cho phiền phức thôi. Có lẽ bố
cho rằng cứ chiều theo bà còn hơn là chống đối lại bà. Vì cuộc chiến với bà
luôn là một cuộc chiến cam go và dai dẳng.
Nhưng lân này thì không. Cuối cùng bố đã chịu nhảy vào cuộc.
Và bố sẽ phải “trả giá” về điều đó là cái chắc.
ừ nay mình phải điều chỉnh lại toàn bộ suy nghĩ từ xưa đến giờ về bố thôi.
Trong khi bà vẫn chưa hồi lại sau cú sốc vừa xong, mình vội chạy ra chỗ bố
và ôm chầm lấy bố: “Bố đã thành công rồi!”
Bố nheo mắt nhìn mình giọng đầy tò mò: “Sao con có vẻ ngạc nhiên thế
nhỉ?”
Úi, ngượng quá… Mình lí nhí nói: “Dạ… thì… vì… bố biết đấy..”
“Không, bố không biết gì cả”
“Dạ… thì…” – mình không biết phải nói sao nữa. TẠI SAO???? TẠI SAO
mình luôn phải nhanh nhẩu nói ra toàn những điều không nên nói để ồi sau
đó phải hối hận thề này không biết?
Mình đã tính chuyện bịa đại một lý do gì đó. Nhưng có vẻ như bố đọc được
suy nghĩ của mình, bố nói bằng một giọng đầy cảnh cáo: “Mia…
“Thôi được rồi, con nói” – mình miễn cưỡng buông bố ra và nói – “Đôi khi
bố tỏ ra – con chỉ nói là tỏ ra thôi nha – là bố khá sợ bà”.
Bố với tay ra và quàng tay ôm lấy cổ mình. Ngay trước mặt cô Hillary

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.