Lilly dành trọn chương trình hôm sau cho đôi bàn chân của mình. Cậu ấy sẽ
trình diễn tất cả những đôi giày mà cậu ấy có, nhưng không hề để lộ ra đôi
bàn chân trần của mình. Cậu ấy nghĩ điều đó sẽ đẩy Norman đến hẳn đường
cùng và anh ta sẽ làm một việc gì đó điên khùng tột độ, như kiểu lấy một
khẩu súng và bắn vào bọn mình.
Tuy thế nhưng mình chả sợ. Norman trông giống dân mọt sách, đầu to kính
cận. Chắc chắn anh ta chẳng bao giờ đánh ai. Vì thế cho dù có mua được
súng thì cũng chỉ là súng phun nước và để tưới cây thôi.
Nhưng mẹ thì không hiểu điều đó. Mẹ quay lại với điệp khúc “Mia, mẹ
đánh giá cao cách con quan tâm đến bạn, nhưng mẹ nghĩ là con còn nhiều
nghĩa vụ quan trọng hơn ở nhà cần phải thực hiện”.
“Nghĩa vụ gì ạ?” - mình ngơ ngác hỏi. Hay là mẹ đang nói về việc đổ rác
nhỉ? Mình đã đổ cách đây 2 hôm rồi mà.
“Nghĩa vụ đối với bố và mẹ”.
Đến đó thì mình hoàn toàn không hiểu gì nữa. Nghĩa vụ gì chứ? Mẹ nói về
đề tài nghĩa vụ cơ đấy? Lần cuối cùng mẹ giặt và phơi quần áo là bao giờ?
Lần cuối cùng mẹ nhớ mua giẻ lau nhà, giấy vệ sinh và sữa là bao giờ?
Và đã bao giờ trong suốt 14 năm qua, mẹ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ
nói cho mình biết mình có thể phải làm công chúa của Genovia chưa?
Giờ mẹ lại thuyết giáo cho mình về nghĩa vụ và trách nhiệm cơ đấy.
HA!!!
Mình xém chút nữa là dập máy điện thoại, nhưng thấy Lilly với ánh mắt dò
xét đang đứng lù lù gần đó nên lại thôi. Mình đã từng hứa sẽ không xử sự
thiếu suy nghĩ nữa mà. Việc dập máy điện thoại khi đang nói với mẹ thể
nào cũng bị liệt vào danh sách đó. Mình đã trả lời rất bình tĩnh “Mẹ đừng
lo. Con sẽ không quên ghé qua Genovese trên đường về nhà ngày mai đâu,
và con cũng sẽ mua một túi hút bụi mới luôn”.
Rồi mình gác máy.
Bài tập về nhà:
Đại số: Bài 1 - 12 trang 119
Tiếng Anh: viết thư đề nghị
Văn minh thế giới: câu hỏi cuối chương 4