NHẬT KÝ CÔNG CHÚA - Trang 81

Úi, phải xuống xe thôi. Đến nơi rồi.

Chiều thứ Bảy
Mình không bao giờ có thể đến trường nữa. Mình không bao giờ có thể đi
đâu được nữa. Mình sẽ không bao giờ dời cái gác xép nàu nữa, không bao
giờ.
Không thể tin được những gì bà đã làm với mình. Càng không thể tin là bố
đã để cho bà làm điều này với mình.
Bố sẽ phải trả giá. Bố thực sự sẽ phải trả giá cho điều này và một cái giá rất
đắt. Vừa về đến nhà mẹ lại còn trêu mái tóc mới của mình nữa chứ, thật
chẳng buồn cười chút nào cả. Mình chạy ngay đến chỗ bố và nói bố phải trả
giá cho chuyện này, một cái giá rất đắt đấy.
Ai nói là mình sợ phải đối đầu nào?
Bố thì tìm mọi cách làm mình hạ hỏa: “Ý con là sao, Mia, bố nghĩ con
trông xinh đấy chứ. Đừng nghe mẹ con, mẹ thì biết cái gì? Bố thích mái tóc
mới của con đấy. Nó thực sự rất…ngắn.
Tình hình là vầy, sáng nay vừa tới nơi thì bà kéo tay mình nói “On y va” -
tiếng Anh có nghĩa là “Đi thôi”.
“Đi đâu ạ?” mình ngây ngô hỏi (nói đến mới nhớ ra sáng nay sao mình
ngây thơ thế không biết).
“Tới nhà Paolo”, bà nói. Mình cứ nghĩ sẽ đi gặp một người bạn của bà để
dùng bữa hay mua sắm gì. Mừng húm, một chuyến đi thực tế cơ đấy! Học
làm công chúa kiểu này cũng không đến nỗi quá tệ.
Nhưng khi tới nơi mới biết cái gọi là “nhà Paolo” không hẳn là một cái nhà.
Không biết tả ra sao nữa. Mới nhìn trông hơi giống một bệnh viện sang
trọng lắp toàn cửa kúnh mời với những bát hoa kiểu Nhật Bản. Nhưng khi
vào đến bên trong thì chỉ thấy toàn những người trẻ tuổi gầy nhẳng, mặc đồ
đên xì chạy lăng xăng khắp nơi. Ai cũng mừng rỡ khi nhìn thấy bà, khúm
núm mời mọi người vào căn phòng nhỉ kê toàn đi-văng và tạp chí thời
trang. Lúc đó mình nghĩ ngay đến việc bà có hẹn phẫu thuật thẩm mỹ. Mặc
dù mình không ủng hộ chuyện phẫu thuật thẩm mỹ cho lắm, nhưng mà kệ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.