Giọng anh trầm xuống rồi gần như lặng hẳn. Tôi có lẽ vẫn chưa hiểu quá
nhiều về con người này. Những thứ tôi biết về anh ấy chỉ là ký ức của đứa
trẻ mười mấy tuổi với mối tình đầu. Và những ký ức đó vô hình chung là rất
xấu.
Nhưng cho dù những ký ức đó có xấu, tôi cũng có thể cảm nhận được một
chút gì đó lặng lẽ, buồn rầu trong lòng anh ta.
Để rồi, trong những thời khắc của hiện tại, tôi cảm thấy yếu lòng. Tôi cảm
thấy hình như chúng tôi có một điểm chung, đó là sự cô đơn mà không ai
nói ra cả. Sự cô đơn rất khó định nghĩa, hình thành trong những con người
lạc lõng.
Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy người yêu cũ, tôi lại nghĩ tới An Nhiên,
nghĩ tới Cali. Người yêu cũ của tôi có một thứ gì đó vừa đủ để làm ta buồn,
vừa đủ để ta luôn muốn ở bên cạnh. Tôi cứ hình dung nếu người yêu anh
ta, yêu anh ta như An Nhiên đang yêu người yêu cô ấy, để rồi biết được
rằng, người yêu mình vẫn chỉ là một kẻ lăng nhăng, trăng hoa trong lời nói
với tình cũ, và thậm chí có thể ngủ với rất nhiều con đàn bà khác nữa, thì
sẽ như thế nào nhỉ? Cô ấy - người yêu anh ta, liệu sẽ sống như An Nhiên,
biết mà vẫn lặng lẽ câm nín, hay như Cali, phiêu du với những cuộc vui
riêng, không thiết điều gì? Cô ấy như thế nào nhỉ? Tôi tò mò quá đỗi.
Mạnh mẽ hay yếu mềm?
- Em cứ luôn tự hỏi anh có yêu người yêu anh không? Sau ba năm, anh
chẳng thay đổi nhiều. Tính cách vẫn như thế, lẳng lơ đến phát khiếp. - Tôi
cười và nói với anh ta.
- Anh với người yêu anh bây giờ đã sống với nhau được vài năm. Yêu nhau
và sống với nhau, hai điều này khác nhau nhiều. Đối với người yêu anh,
anh không thể muốn quăng lên giường lúc nào cũng được.
- Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh có yêu người yêu anh không?
- Một mối quan hệ kéo dài thì người ta không còn quan tâm đến chuyện có