yêu nhau hay không. Chỉ còn là sự khéo léo để giữ cho mối quan hệ ấy ổn
định thôi cưng ạ.
- Vậy sao?
- Thế nên như em bây giờ, em đừng có cố gắng quá làm gì, đừng cố tỏ ra
yêu người yêu em quá. Dù người yêu em có tuyệt vời trong mắt em đến đâu,
thì cũng chỉ là đàn ông thôi. Đàn ông không sâu sắc trong việc yêu đương
và cũng chẳng quá đề cao nó.
Đêm đó tôi trở về nhà, trong đầu cứ nghĩ mãi những gì người yêu cũ của
tôi vừa mới nói.
Tôi không biết tại sao anh ta lại nói với tôi những điều đó. Tâm trạng bất
an luôn mang lại cho tôi những cảm giác không ổn. Cảm giác ấy không rõ
cội nguồn nên rất khó để triệt tiêu. Nằm một lúc, bỗng nhiên tôi khóc. Nước
mắt chảy nhiều đến nỗi tôi đột nhiên cảm thấy vô vọng. Phòng trọ có một
ban công nho nhỏ, kế bên cửa sổ mà từ ngày chuyển tới đây tôi chưa một
lần bước ra đó. Bất giác, tôi đứng dậy, ra ban công. Ngắm ánh đèn đường
trong phố đêm một ngày tĩnh lặng, tôi rút một điếu thuốc, hít một hơi thật
dài…nhả khói…lòng bải hoải.
Tôi rất tin vào tình yêu trường cửu, rất tin vào tình yêu thực sự và những
thứ tình cảm chân thành. Đối với tôi, thế giới này dù có đổ nát tan tành, thì
tình cảm chân thành vẫn sẽ cứ rành rành ra đó. Nhưng tôi không phải đàn
ông. Dù yêu họ nhiều như thế nào, tôi cũng sẽ chẳng thể nào hiểu hết họ.
Nếu họ đúng như những gì người yêu cũ của tôi nói, thì tình yêu đối với
đàn ông là gì? Có quan trọng không? Hay chỉ đơn giản là một mối quan
hệ, được đặt tên như thế, nhưng không thực sự như thế? Chỉ là một mối
quan hệ, cần phải tỉnh táo nếu ném nó lên giường, phải lựa chọn các biện
pháp để duy trì ái ân vừa đủ để tạo nên thèm khát. Một mối quan hệ lâu dài
thì sẽ sớm phôi phai tình cảm? Nhưng như thế nào mới được xem là lâu
dài? Và bao nhiêu cái sự dài lâu đó thì nó sẽ sớm phai phôi?
Khi tôi một mình ở đây, với nỗi cô đơn mà ngay cả chúa trời cũng không
biết tới, tôi luôn sống với niềm tin nhỏ nhoi. Rằng tôi và người yêu tôi sống
chung một bầu trời. Bởi trái đất ngày nào cũng chẳng quay, ngôi sao hôm