- 8h là phải đón xong cả hai đứa. Đứa được đón trước phải sớm hơn chứ.
Bây giờ mình xuống quận 7 đón An Nhiên.
- Mà hôm nay mình đi club nào thế chị?
- À, chị có bạn trên Apo. Mình lên đó.
Apo là club tập trung khá nhiều dân đồng tính tại Sài Gòn. Vào đó, chỉ thấy
toàn gay là gay. Nói tới gay, tôi lại nhớ tới một người bạn. Anh này làm
nghề trai bao và rất tự hào về điều đó. Anh ấy công khai nó với vẻ mặt
vênh váo vô cùng táo bạo. Tôi rất quý anh ấy. Mặc dù, nhiều lúc thấy hành
động anh ấy làm không thể chấp nhận được, trơ trẽn đôi khi trơ tráo.
Có đôi lần, anh ấy cặp với một số bạn tình. Sau đó chụp hình lại lúc hai
người đang hôn hít, ái ân. Cho tôi xem, với thái độ đắc thắng, anh ấy nói sẽ
dùng nó để bòn tiền “ mấy thằng ngốc” đó. Tôi thở dài, chẳng hiểu sao
anh ấy phải sống vậy, trong khi anh ấy cũng là người có tài trong nghệ
thuật. Nếu sống bằng cái tài ấy, chắc gì anh ấy đã nghèo, mà phải dấn thân
làm những điều không phải với người khác. Nhưng vì anh ấy rất tử tế với
tôi, không can thiệp vào chuyện riêng của tôi, nên tôi cũng phải tôn trọng
mà coi như chẳng hề biết những việc anh ấy làm dù cho nó có lố bịch.
Miễn là nó không động chạm tới mình.
Con người ta trong mắt người này người kia có thể là xấu xa, không chấp
nhận được. Nếu với mình, người đó tốt, thì họ vẫn xứng đáng được gọi là
người tốt – ít nhất là với mình. Nhớ tới anh bạn này, tôi quay sang hỏi
Cali:
- Cali ơi, em rủ thêm bạn em nữa được không?
- Ừ, ok cưng.
Tôi rút điện thoại lục lọi trong danh bạ số điện thoại của “ Má Nam”. May
mắn thay sau nhiều lần thay điện thoại số “Má Nam” vẫn còn đó mà không
bị mất hút như biết bao nhiêu số điện thoại mà tôi đã từng sở hữu:
- Alo má à, con nè.
- Trời ơi, thấy gớm thấy gớm. Mất tích ở đâu lâu quá trời vậy cưng?
- Con thất nghiệp, má không biết á? Tụi nó chửi con rầm trời trên mạng
đó.