- Đứa nào chửi đứa nào chửi? Để má cho quân hấp diêm nó.
- Hahaha. Giờ con đi làm rồi má.
- Vậy đó hả, trời ơi, nhớ quá chừng, khi nào gặp? Khi nào con hỉm?
- Tối nay lên Apo nha má.
- Trùi ui. Trúng mánh nè, tối nay má cũng định lên Apo đó. Giờ sao giờ
sao?
- Vậy chừng nào lên đó alo nhé má.
- Ừ, ok cưng, xinh đẹp lộng lẫy vào rõ chưa cưng. Mình đẹp, mình phải
chưng.
Khi nói chuyện với “Má Nam” tôi luôn cảm thấy thoải mái bởi cái cách mà
má luôn vận động trong câu chuyện. Không cho phép ai được buồn, được ủ
rũ. Cuộc sống khi đối diện với “ Má Nam” chỉ toàn là những ngày vui thôi.
Tôi nhớ có lần “Má Nam” cũng khóc, chỉ năm mười phút thôi rồi lại cười.
Lúc đó má nói với tôi: “Đàn ông nó khốn nạn lắm con à. Nhưng đàn ông
giống như một con cá, ta là người đi câu. Biển nào đâu thiếu cá. Rớt con
này, ta bắt con khác. Lo chi?”. Nói rồi, má cười lớn, giọt nước mắt vẫn còn
vương trên má, như dấu vết của một nỗi buồn chưa kịp xóa hết.
“Má Nam” hơn tôi năm tuổi, rất đẹp trai, ăn mặc cũng rất nam tính. Nếu
không mở mồm ra nói chuyện, không ai biết má là gay. Khi biết rồi, thì
nhiều người tiếc hụi. Đàn ông phong trần cát bụi, đẹp đẽ nhường ấy, lại
gay, thật uổng phí cuộc đời. Song, “Má Nam” đã chọn cuộc sống ấy, đi
theo nó, chấp nhận nó. Má không tiếc, cần chi ai tiếc hộ? Cũng không ít
lần trải qua đau khổ, bỏ qua cái vẻ bề ngoài hớn hở với những câu nói
đanh đá chua ngoa, má cũng là con người – một con người chưa chắc đã
đáng trách.
- Rủ được rồi hả ? – Cali lên tiếng
- Dạ Vâng.