Phượt thủ
H
ôm trước chạy xe đường Hồ Chí Minh, buổi trưa dừng lại làm
suất cơm bụi ở thị trấn Lạt.
Đang chan chan, húp húp, thi thoảng tinh tế liếc bộ ngực đầy
đặn như cái ấm điện do Liên Xô sản xuất những năm thập kỷ 80
của cô chủ quán thì có đoàn phượt thủ tấp vô.
Đảo mắt một vòng, gái phượt đúng là danh bất hư truyền, xinh
thôi rồi. Em nào em nấy nhìn mãi mới biết không phải đàn ông.
Các em mặc áo đồng phục, khăn rằn ri quấn bốn vòng quanh
đầu, quần lính, giày bộ đội. Trông như chuẩn bị tấn công ồ ạt vào
đồn địch.
Nhưng đây là quán cơm bụi, không có đồn nào để tấn công.
Mười phút sau các phượt thủ khăn rằn ri bắt đầu tổ chức tấn
công các đĩa cơm bụi, suất 40k miễn phí canh rau muống luộc và
tăm.
Mình ngồi uống chè bồm, xỉa răng và bắt đầu tư duy: Tại sao
các phượt thủ không bỏ khăn rằn ri ra khỏi đầu lúc ăn? Tại sao phải
mặc mặc đồng phục mà không phải mỗi người một màu? Tại sao
phải khăn rằn ri? Sao phải buộc cờ trên xe?
Suy nghĩ vớ vẩn. Họ thích thế, được chưa? Bọn tây ba lô chúng
nó phong phanh, không cờ không quạt, không đồng phục, không
khăn rằn ri và giày bộ đội... vì bọn nó chỉ coi phượt là trải nghiệm cá