NHẬT KÝ XIZ - Trang 146

Một đêm ở sơn ninh

Q

uê nội mình ở Sơn Ninh, một xã nằm bên kia sông Ngàn

Phố. Quê cũ, nhưng thật ra từ đời bố mình đã không còn ở đây.

Chiều nay ông anh họ rủ mình xuống chơi nhân ngày mai có giỗ

“một ai đó trong họ”. Ông anh này con bác họ, ông bác họ là con của
một ông mà ông ấy với ông nội mình là hai anh em. Đại khái là thế,
anh em họ hàng quây quần lại mà tính ngôi thứ thì đau hết cả đầu
mới phân định được thằng nào anh, đứa nào em. Mình kệ mẹ nó, cứ
thua tuổi mình là mình xưng anh hết hoặc đứa nào nhìn ốm ốm,
còi còi, đứng ngồi có vẻ rúm ró là chúng tự động gọi mình bằng
anh. Người đứng tuổi nhắc nhở “Không được, mi phải kêu hắn
bằng chú chớ”. Mình nhe răng cười. Lát sau lại xưng anh với “chú”.

Xẩm tối. Ông anh bảo chú ở đây chơi, mai ăn cỗ luôn, chẳng

mấy khi xuống đây. Mình suy nghĩ trong 10 giây rồi gật đầu.
Chẳng mấy khi xuống đây, thôi thì tiện thể ở lại một đêm gọi là có
chút trải nghiệm không khí “nông thôn”. Tính mình vẫn thích phiêu
lưu như thế, với lại từ đây đến nhà vợ tương lai cũng gần, có gì gặp
nhau tí coi có ăn thua không.

Trong lúc chờ đến bữa tối, mình lang thang ra đầu làng chơi.

Trời lạnh lạnh, đồng ruộng lác đác bóng người kéo xe cải tiến lầm
lụi trở về. Vài đứa trẻ con đi sau ba con bò, trên tay lủng lẳng cầm
lồng chim. Một chị quần xắn cao tận đầu gối, cầm chậu và
cuốc, chắc đi bón phân về. Thi thoảng mấy chú thanh niên
phóng wave @ lướt qua cái vù. Tiếng vịt về chuồng quàng quạc.
Tiếng dê be be và muỗi – muỗi bay mù trời trong thứ ánh sáng lờ đờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.