NHẬT KÝ XIZ - Trang 72

tả (nhưng mình sẽ tả): Nó là cảm giác hỗn tạp giữa hụt hẫng như
người ta mất thứ gì đó dù không tiếc lắm, xen lẫn chút vui vui,
hồi hộp và tò mò, có một chút ngại ngại khi biết mình sắp thành
người trong ngôi nhà này.

Đứng dậy cầm chén trà ra vườn hút điếu thuốc, vậy là vợ mình

sắp sang ngang (lần nữa). Chắc thị đang ngấm ngầm theo dõi
thái độ của mình, nếu mình càng tỏ ra buồn bã thì thị càng mừng.
Thị sẽ reo lên trong bụng “Cho mày biết thế nào là giá trị của tui
nhá. Chia tay cái, có thằng ngon lành hốt tui liền!”. Thở dài
(chẳng biết sao tự nhiên lại thở dài), rồi hít hơi thuốc thật sâu.
Khói thuốc lẫn trong hơi nước ẩm ướt và ánh sáng nhạt nhòa của
đèn đường. Mưa lắc rắc rớt trên nhánh lá đu đủ, gõ nhịp đều đặn
xuống mái tôn. Vườn đêm hun hút, lạnh lẽo và ướt át… tiết trời ấy
rất thích hợp cho tâm trạng của một kẻ chỉ là cái bóng của chính
mình ba năm trước. Có con dế kêu rinh rích ngay dưới chân, hic,
đang rối hết cả óc mà kêu chi kêu lắm dữ?

Quay vào nhà, nhìn đồng hồ mới gần 8 giờ mà đã thấy vợ

xuống nhà dưới dọn dẹp, bèn muối mặt hỏi mẹ vợ “Thằng đấy
làm gì? Nhà ở đâu hả mẹ?”.

Cố tình dùng từ “mẹ” và ngân nga thật lâu như ngậm mật ong

trong mồm. Bình thường hay gọi “bà ngoại” hoặc đơn giản là “bà”,
giờ gọi mẹ phát cho sượng sùng nốt một thể.

“Anh đấy dân buôn bán thôi, cũng một đời vợ rồi, nhà dưới

abc…”. Định hỏi hắn quen nhau lâu chưa, nhưng thôi, chuyện ấy
đếch phải của mình. Việc của mình từ lúc này là giữ một cái mặt thật
vô tư, bình thản như khán giả ngồi xem kịch. Tất nhiên vở kịch này
bất đắc dĩ mình phải đóng một vai không mong muốn, vai phụ
phản diện!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.