NHẬT KÝ XIZ - Trang 81

con đường dang dở. Đi để không có cảm giác mình đang đứng yên
một chỗ, vì nếu đứng yên một chỗ chắc đầu mình nổ tung mất.

Lái xe qua những con đường rất vắng. Dưới gốc si già kia, cái

quán cà phê quen thuộc kia, cả lối nhỏ đi ra bờ sông kia nữa,… hình
bóng cái đứa từng yêu thương mình nhất vẫn lẩn khuất đâu đây.
Mình đã buông tay nó để đến với người mà mình cho là phù hợp
nhất để đi với mình suốt cuộc đời. Trớ trêu thay người đó chính là
vợ mình bây giờ, một đứa chưa bao giờ mình nhìn thấy chữ yêu lấp
lánh trong mắt “nó” - kể từ ngày chung sống với nhau.

Ba tháng tiếp theo, sau rất nhiều biến cố, tôi nói với vợ “Em

có thể tự giải thoát cho mình, nếu muốn!”

Và sau đó, mọi việc diễn ra như ngày hôm nay đang thấy.

Nằm trên gác nghe đi nghe lại mấy bài hát sến súa, chợt thấy

nó rất hay vì hình như có mình trong đó. Nhà dưới “chúng nó” đang
nói chuyện rôm rả, phải xuống đó mới được. Ở lỳ trên này chúng nó
lại nghĩ mình đang trốn tránh, mặc dù xuống dưới ấy cũng chẳng
có chuyện gì để nói với chúng.

Mò xuống cầu thang, cựu bố vợ thấy mình liền bảo “Tưởng

là ngủ trên đấy, ngồi đây uống trà này”. Mọi ánh mắt đổ dồn
về mình. Mẹ vợ đang bóc dở quả cam, quay sang nói nhỏ với rể mới
“Chồng cũ Thương, sang thăm con gái đó”. Rể mới nhổm dậy chìa
tay về phía mình nhưng mình vờ nhìn đi nơi khác. Híc, anh chẳng
có lý do gì để bắt tay chú mày cả.

Cựu bố vợ rót chén trà, vỗ vai mình “Uống thử coi, trà gửi bên

Đài Loan về đó”. Mình nhấp ngụm nhỏ, ngước lên gật gật nói, công
nhận trà Đài Loan có khác. Cựu mẹ vợ hỏi, khác sao? mình bảo nghe
toàn mùi nước hoa. Cựu bố vợ rót thêm vào chén, đoạn chép miệng
“Thơm hầy, mà thằng này nói đúng, nghe mùi nước hoa thôi rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.