NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 117

Hai cô gái còn chưa từng gặp qua người khách nào như vậy, đều kinh

ngạc nhìn hắn.

Trương Thắng ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói:

- Tôi… tôi không cần phục vụ, các cô về đi, tôi uống nhiều quá, ở đây

ngủ một giấc là được.

Hai cô gái thoáng nhìn nhau, cô gái phía trước gãi đầu chuẩn bị tư thế

nói:

- Anh hai, ra đây vui vẻ một chút nha, làm gì câu nệ vậy? Anh yên

tâm, chúng em tuyệt đối an toàn, hai chị em nhất định hầu hạ anh thoải mái
đấy, cam đoan anh đã đến một lần lại muốn lần thứ hai.

- Không cần, tôi thực sự không cần, cô… các cô trở về đi.

Nói thật, hai cô này nhan sắc chỉ thường thường bậc trung, nhưng

dáng người bốc lửa, gợi cảm, hơn nữa mọi người cùng đi đều làm chuyện
như thế, cho dù nơi này trang hoàng đẹp, cũng không cách âm, phòng hai
bên đều có những âm thanh như thế. Trương Thắng là một thhắn niên khỏe
mạnh về thể xác và tinh thần, lại không có ý niệm thủ thân như ngọc trong
đầu, không động tâm mới là lạ.

Nói như vậy, trong mỗi người vẫn có hai bộ mặt, một bộ mặt là chính

mình trong hiện thực, một bộ mặt là chính mình trong hư ảo; một cái là
phóng túng chính mình, một cái là kiềm chế chính mình; mọi người thường
đem mặt đã ngụy trang ra để đối nhân xử thế, chỉ có ở hoàn cảnh không có
gánh nặng, không có trói buộc mới có thể phóng túng chính mình.

Trương Thắng chỉ là một phàm phu tục tử, nói trong lòng hắn không

muốn đó là giả dối. Nếu lúc này là một cô gái, ngượng ngùng mang theo e
lệ, chui vào trong ngực hắn, dùng dịu dàng và nữ sắc nhẹ nhàng chêu chọc
hắn một phen. Lấy sự tự chủ bạc nhược sau khi say rượu của hắn, lại thêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.