NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 121

Trước là sợ không rõ thân phận của chú, hôm qua gặp tôi, tôi nghĩ hắn sẽ
đưa ra điều kiện của hắn đấy.

Trương Thắng nói:

- Được, cứ như vậy đi, anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi qua đó ngay đây, lúc

trở về sẽ báo tin cho anh.

Trương Thắng về phòng rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, đánh xe đến

thẳng xã Kiều Tây. Lúc này mới có thời gian hồi tưởng lại dáng người,
tướng mạo của hai cô gái kia. Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên hắn vỗ đùi đánh
đét một cái. Tài xế taxi đang ngồi bên cạnh, nheo nheo mắt liếc hắn một
cái. Trương Thắng nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi hối hận: buổi tối hôm
qua sao mình lại không dám làm? Nếu lần này mua đất thất bại, lại chẳng
ngồi xổm trong nhà tù, lúc trở ra thì đã thành lão già rồi, vậy mình đây
không phải là thiệt thòi lớn rồi!

Bỗng hắn ngẫm nghĩ một chút, hạng như mình có tính là Liễu Hạ Huệ,

người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn
không khỏi mỉm cười. Tài xế bên cạnh lập tức lại nheo mắt liếc nhìn hắn
cái nữa, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này chắc không phải là bị bệnh thần kinh
chứ? Nhưng cũng đừng đi quá xa rồi tới nơi không trả tiền!”

Văn phòng của Cổ Cổ Văn rất rộng, cái tốt ở vùng ngoại thành chính

là điểm này. Ở địa phương, có khi không cần là quan lớn vẫn có một phòng
làm việc rất to. Đương nhiên, Chủ tịch xã Cổ cũng quả thực nắm giữ thực
quyền, không phải quan chức bình thường có thể sánh bằng.

Trương Thắng tiến vào văn phòng rất khí phái, đã thấy Chủ tịch xã Cổ

ngồi ở ghế lãnh đạo, trước mặt là một ấm trà nóng, còn đang nhắm mắt
dưỡng thần. Thấy Trương Thắng, ánh mắt của ông ta nửa nhắm nửa mở,
giơ tay chỉ về phía trước, thản nhiên nói:

- Ngồi đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.