NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 265

Cho nên, nếu không khống chế Trương Thắng một cách hữu hiệu, thì chẳng
khác gì ăn trộm gà không được mà còn mất đi nắm gạo.

Nhưng trong mắt Từ Hải Sinh, tuyệt đối không thể để trường hợp này

phát sinh. Trương Thắng dù trưởng thành bao nhiêu, ông ta cũng không để
Trương Thắng thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Sau ba năm năm gì đấy, sẽ
tìm thời cơ thích hợp đem đất và nhà xưởng chia ra. Hai người nhất phách
lưỡng tán. Khi đó ông ta sẽ mượn gió đông để buôn bán đầy chậu đầy bát.
Về phần cái công ty rỗng tuếch đó, ai muốn đi thì đi. Hai người trên bàn cờ
này, hợp tác thì cùng có lợi nhưng thắng thua đã là kết quả sớm đã định.

Trương Thắng hưng phấn đến đỏ mặt, con ngươi chớp động. Điều này

tránh không khỏi ánh mắt của Từ Hải Sinh:

- Vấn đề thứ hai của cậu, là như thế nào để kiếm lời mà không lỗ vốn.

Tôi nói cho cậu biết, chính là không có cách nào. Nghĩ như vậy thì cậu là
người không có tiền đồ. Một chút phiêu lưu cũng không dám gánh vác.

Trương Thắng bị Từ Hải Sinh nói thẳng vào mặt, nhưng Từ Hải Sinh

lại không chút lưu tình, tiếp tục nói:

- Người như vậy thì không thành đại sự, cũng không ai nguyện ý hợp

tác với cậu. Cậu làm chuyện gì, chỉ cần nghĩ thu hoạch như thế nào có lợi
nhất, mà không phải là người khác hướng cậu hứa hẹn tuyệt không có cái gì
tổn thất thì sau đó hãy làm.

Trương Thắng đứng lên, nghiêm nghị nói:

- Anh Từ, anh không cần nói nữa. Anh nói rất đúng, tôi cẩn thận đã

quen. Tật xấu này từ hôm nay tôi sẽ bỏ. Bây giờ tôi muốn anh chỉ điểm làm
thế nào để sáng tạo ra điều kiện có lợi nhất.

Từ Hải Sinh gật đầu hài lòng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.