NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 273

quả phụ kia cũng không quá mức ác độc, không nói ông ta cưỡng gian mà
chỉ nói là đùa giỡn.

Nhưng tội lưu manh cũng được xem là trọng tội. Trương Nhị Đản bị

tống vào nhà giam. Cho đến đầu năm 80 mới được mãn hạn tù, sau đó làm
nghề kéo xe mà sống qua ngày.

Tuy nhiên, ông trời lại hiểu được sự thua thiệt của ông ta. Vì thế bỗng

nhiên đã đưa tới cho ông ta một kỳ ngộ.

Khi Trương Nhị Đản còn làm nghề xe kéo, đại bộ phận người Trung

Quốc đều không thích mượn tiền, cảm thấy vay chính là thiếu nợ. Tất cả
mọi người đều làm mọi chuyện, ngoại trừ chuyện mượn tiền là không làm.
Hợp tác xã thực hiện cho vay nhưng không ai dám vay. Một tín dụng viên
vì hoàn thành nhiệm vụ của mình mà cứng rắn kéo Trương Nhị Đản đi
nhậu, thừa dịp ông ta uống say mà khuyên ông ta nên vay năm trăm đồng.

Trương Nhị Đản khi tỉnh rượu, hối hận cũng đã muộn. Đã đáp ứng

người ta rồi thì không thể đổi ý. Vì thế, khi nhận khoản tiền cho vay trong
tay, Trương Nhị Đản cảm thấy tiền này như muốn cắn vào tay. Nhưng dù
sao thì cũng phải trả lãi và gốc cho người ta chứ. Vì thế, Trương Nhị Đản
vừa mắng cái tên tín dụng viên kia táng tận lương tâm, lừa một tên nghèo
kiết xác như ông ta vay tiền, vừa dùng số tiền này mở một xưởng sản xuất
vỏ chăn, áo gối...

Ông ta chịu khổ, làm không biết ngày đêm, sau đó dùng xe ba bánh

đẩy sản phẩm đến các nhà khách, khách sạn trong thành phố để tiêu thụ.
Không thể tưởng tượng được, một xưởng nhỏ như thế lại đem đến một
khoản tiền lời cho ông. Trương Nhị Đản khi kiếm được tiền thì bắt đầu
dùng số tiền này mở nhà máy gia công bột mỳ, và một lần nữa thành công.

Sau đó là lò ngói. Trương Nhị Đản kinh doanh càng làm càng lớn. Từ

một tên tội phạm làm nghề xe kéo, nay trở thành một phú hào với tài sản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.