Từ Hải Sinh lắc đầu nói:
-Không không không, không đi chợ việc làm, đăng quảng cáo trên
báo, liên tiếp ba ngày quảng cáo thông báo tuyển dụng rộng rãi.
Trương Thắng ngẩn ra:
-Anh Từ, thế lại tốn một khoản tiền rồi, sao không đến chợ việc làm?
Từ Hải Sinh cười nói:
-Quảng cáo này là để lộ rõ thực lực của chúng ta, đồng thời cũng
tương đương với làm cho chúng ta ở trên báo thêm một lần thu hút đầu tư.
Chú nghĩ một chút mà xem, ngoại trừ ứng viên, tất cả thương nhân thủy sản
lại không nhìn thấy hay sao? Chuyện một công đôi việc như thế vì sao lại
không làm?
Trương Thắng bừng tỉnh đại ngộ, Sở Văn Lâu giơ ngón tay cái ra, bày
ra một khuôn mặt nịnh nọt tươi cười nói:
-Cao! Thật sự là cao!
Từ Hải Sinh và Trương Thắng nhìn bộ dạng buồn cười của hắn đều cất
giọng cười to.
Hôm sau, Trương Thắng và Sở Văn Lâu đi tới tòa soạn nhật báo Hiệp
đàm để làm thủ tục quảng cáo. Điều kiện thứ nhất chính là quảng cáo nhất
định phải đăng ở trang nhất của báo. Phụ trách quảng cáo là La chủ nhiệm,
đánh giá hai vị giống như xã hội đen trước mắt này, nhất thời đoán không
ra lai lịch của họ, trầm ngâm một lát mới nói:
-Hai vị tiên sinh, chúng tôi là báo chí cấp thành phố, phí mỗi bản
quảng cáo bình thường là 3.500 đồng, nhưng nếu quảng cáo ở trang nhất thì
phí cao hơn, mỗi bản là 6000 đồng.