NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 43

Giám đốc Từ bật cười ha hả:

- Được rồi, được rồi, có tin tức gì thì cứ nói ra. Khi cậu còn ở nhà

máy, tôi là giám đốc, cậu là công nhân. Cậu rời nhà máy, chúng ta giao tình
cũng không tệ, vẫn thường xuyên đánh cờ với nhau. Trong xã hội, Từ Hải
Sinh tôi cũng là người trọng tình, qua cầu rút ván là chuyện mà tôi làm
được sao? Cậu yên tâm, nếu thật sự có giá trị thì sẽ không thiếu phần của
cậu.

Trương Thắng cắn răng một cái, nghĩ thầm “Nếu không tìm ông ta thì

mình duy nhất có thể làm là lấy tiền vốn đi đánh cuộc, tự mua một mẫu đất,
trải qua năm ba lần sang tay thì kiếm được ba bốn chục ngàn là hết mức.
Nói cho ông ta nghe, cho dù thực sự bỏ qua mình thì mình xem như đây là
đánh bạc thôi. Nếu cứ chần chừ mãi, sợ là Giám đốc Từ sẽ không thích
nghe nữa”.

Nghĩ như vậy, Trương Thắng sảng khoái nói:

- Vậy thì tôi xin phép nói cho anh nghe. Giám đốc Từ, hôm trước tôi

và Quách mập không kinh doanh nữa, mời chủ nhà đến bàn bạc trả nhà. Em
vợ của anh ta là một chủ nhiệm của Ủy ban kinh tế thành phố.

Giám đốc Từ tập trung tinh thần lắng nghe. Sau khi Trương Thắng nói

xong, ông ta kẹp điếu thuốc xuất thần, suy nghĩ một lúc lâu, lúc này ánh
mắt chợt lóe, phủi phủi khói bụi, nhìn Trương Thắng nói:

- Cậu xác định chứ? Nói như vậy thì căn cứ của cậu là thật. Trong cái

túi xách da của vị Chánh văn phòng Thôi kia có một văn kiện và cậu chỉ
nhìn thấy cái tiêu đề?

Trương Thắng gật đầu nói:

- Vâng, tôi tin rằng đây là thật. Tôi còn chạy tới khu Kiều Tây để xem.

Hai thôn ở đó từ năm ngoái đã bắt đầu di dời, hiện tại rất tiêu điều. Ở sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.