NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 590

Cánh cửa nặng nề đóng lại, da mặt Sở Văn Lâu run run kịch liệt.

Gã cúi đầu, nhịn đau kéo khóa, thật lâu mới nhếch miệng kéo khóa

quần lên, sau đó nhảy dựng, ném chén trà xuống đất, hung hăng chửi bới:

- Thật là khinh người quá đáng mà!.

Sở Văn Lâu đá văng cái ghế, trúng vào tủ hồ sơ, sau đó nghiến răng

nghiến lợi đi tới đi lui trong phòng làm việc, đôi mắt đỏ bừng, thân mình
không ngừng run rẩy:

- Khinh người quá đáng! Họ Trương kia khinh người quá đáng! Tao

nhịn một lần, rồi lại nhịn lần nữa, lại khiến cho mày khinh người quá đáng
rồi đấy! Sở Văn Lâu tao là con chó mày nuôi sao? Tùy ý mày kêu đến là
đến, kêu đi là đi ư?

Mẹ nó, con điếm Chung Khanh kia mày cũng chiếm, đánh vào đầu

tao, đánh rớt răng chảy máu, tao nhận!Bây giờ mày ăn thịt tao ăn canh cũng
không được sao? Tao thích một ả công nhân nhà quê, mày cũng đòi can
thiệp! Sở Văn Lâu tao đi làm tùy tùng cho mày, trong mắt mày cũng không
quan trọng bằng một công nhân sao?

Gã càng nói càng tức, vung tay lên, đem chậu hoa trên cửa sổ ném

xuống đất, bùn đất vãi đầy. Sở Văn Lâu bước lên một bước, dùng giày hung
hăng nghiền nát bông hoa, dữ tợn cười nói:

- Mày bất nhân thì tao bất nghĩa, muốn cưỡi đầu tao đi tiểu sao, không

có cửa đâu. Họ Trương kia, công ty này là lão tử giúp mày xây nên đấy.
Tao có thể giúp mày xây lên thì cũng có thể cho mày sụp đổ. Chúng ta cưỡi
lừa xem hát. Cứ chờ xem!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.