NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 598

Một chút đỏ bừng, đầu tiên là gò má đỏ ứng của cô gái, sau đó là đuôi

mày khóe mắt, cuối cùng ấm áp như gốm sứ ngà vôi, cả cổ cũng mềm mại
mà đỏ ửng. Lúc này Chung Khanh xấu hổ, giống như đứa trẻ mới lớn vậy,
chân tay luống cuống không biết đặt vào đâu.

Trương Thắng cũng rất xấu hổ, tuy là hành động vô tâm của bản thân

mình, nhưng lại bị người khác phát hiện rồi, còn nghi ngờ rình mò, hơn
nữa… bây giờ cô mặc đồ ngủ, có thể bởi vì cả tầng lầu đều là nữ, thói quen
ăn mặc của Chung Khanh cũng khá tùy tiện. Hơn nữa vì mở cửa phòng ra
hóng gió, nên có vẻ khó chịu khi thấy Trương Thắng. Mặc dù áo ngủ của
cô cũng thuộc loại bảo thủ, vạt áo buông xuống đến bắp chân, bên trên che
đến cổ, vải dệt cũng không phải loại sa mỏng trong suốt, không có gì đáng
lo ngại, nhưng dù sao cũng là áo ngủ.

Trương Thắng ho một tiếng, nói đùa vài câu để giải tỏa không khí:

- Còn anh ta anh ta đâu? Tìm đĩa nhạc?

Chung Khanh cười “phì” một tiếng, khẩn trương và xấu hổ đều trở

thành hư không.

- Sao hôm nay lại lên thăm tôi? Vào đi, đứng ở cửa làm gì?

Trương Thắng đành phải đi vào, nếu đi vào liền giải thích việc chung,

không khỏi quá mức đông cứng, vì thế trước hết hắn phải vội vàng tìm chủ
đề khác:

- Ờ..A! Chiều nay tôi không ở công ty, vừa đi gặp mấy người khách ở

thành phố về, muốn biết về tiến độ xây dựng của chợ bán sỉ bên kia, lại
quên thời gian, thật sự có lỗi quá.

Chung Khanh ở đối diện, dịu dàng thở dài:

- Ôi, cậu đấy, đều là phát cuồng công việc rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.