mình ở đó bây giờ – và đó là nơi đầu tiên anh ấy sẽ đi khi anh ấy thực sự
tin là anh ấy cần tìm mình, hoặc là để tìm sự yên bình mà anh ấy không thể
tìm thấy ở đâu cả. Mình sẽ đi đến ngôi nhà ở Scotland.”
“Cậu không cần phải làm điều đó, nếu anh ta không quá nhẫn tâm, bất công
thì”
“Trước khi cậu nói tất cả những điều này,” Elizabeth nói nhẹ nhàng, “hãy
tự hỏi bản thân cậu, cậu sẽ cảm thấy như thế nào nếu Jordan làm cho cả thế
giới tưởng rằng cậu là kẻ giết người. Và rồi chạy đến toà đúng lúc, sau khi
đẩy cậu vào tình huống bị làm nhục và đau khổ, và làm nó trở thành trò
cười cho mọi người.’ Alex không đáp lại, nhưng phần lớn sự giận dữ đã
phai nhạt trên gương mặt cô, và rồi biến mất hoàn toàn khi Elizabeth nói
tiếp, “hãy hỏi bản thân cậu, cậu cảm giác như thể nào nếu cậu khám phá ra
cái ngày mà anh ấy cưới cậu anh ấy tin là có khả năng cậu là kẻ giết người.
Và rồi cậu sẽ cảm thấy như thế nào khi cậu nhớ lại những đêm mà hai
người cùng nhau suốt thời gian đó. Suốt thời gian mình biết Ian, anh ấy
luôn luôn tìm mọi cách để làm mình hạnh phúc.
“Mình” Alex bắt đầu và rồi vai cô rũ xuống, chán nản. “Mình thật sự không
thể khách quan được như cậu.”
“Ian dạy mình rằng cách nhanh nhất và tốt nhất để có thể đánh bại kẻ thù
thì đầu tiên phải nhìn mọi việc từ quan điểm của người đó. Cậu có biết một
cậu bé đưa thư đã hỏi mình cái gì hôm qua khi nó nhận ra mình là ai
không?”
Khi Alex lắc đầu, Elizabeth nói với vẻ tội lỗi, “Nó hỏi mình rằng mình có
còn sợ chồng mình nữa không. Họ sẽ không bao giờ thực sự quên mọi
chuyện. Có một vài người sẽ không bao giờ thực sự tin Ian hoàn toàn vô
tội. Mình làm mọi chuyện tồi tệ, rối tung hết cả.”
Cắn chặt môi để ngăn mình khóc to lên, Alex nói, “Nếu anh ta không đến
Scotland để đón cậu đúng lúc con của bọn mình ra đời vào tháng giêng, cậu
có thể đến với bọn mình ở Hawthorne không? Mình không thể chịu đựng
được ý nghĩ cậu phải trải qua cả mùa đông lạnh lẽo ở đó.”
“Mình đồng ý.”
Ngã người ra sau ghế, Ian lắng nghe bản tóm tắt đầy giận dữ của Larimore