NHƯ CON MÈO NGÁI NGỦ TRÊN TAY ANH - Trang 17

- Anh cũng chưa quyết định ra sao. Bố thì muốn anh về trông coi Công Ty
Plastic của bố, nhưng anh không ưa thích nghiệp kinh doanh.

Cường nhớ lại bữa cơm chiều cách đây hơn một tuần. Hai bố con ngồi đối
diện nhau, lặng lẽ ăn. Một lúc ông cụ ngẩng lên :

- Vậy là tháng bẩy cậu thi đấy ?

- Vâng.

- Chắc chắn đậu chứ ?

- Con không biết.

Ông cụ nhăn mặt :

- Con của bố thì không thể trả lời mơ hồ như thế được . Với bố chỉ " có và
không " chứ không nên trả lời mơ hồ như vậy.

Cường nhìn bố. Ông cụ càng già càng khó tính, đã hơn sáu mươi rồi mà
ông vẫn nóng và hăng hái như hồi còn trẻ . Cường lại thêm một lần tụ nhủ :

- Hai bố con chẳng bao giờ hiểu nhau được, mà cũng không thể nào hợp
nhau.

Cường trả lời bố :

- Con vẫn chăm học, nhưng làm sao con có thể nói chắc về một việc do
người khác giữ quyền quyết định.

- Trong lãnh vực kinh doanh, khi mình nắm đầy đủ yếu tố tất thắng, mình
có thể tự tin: việc này chắc chắn phải xong.

- Thưa bố, việc học hành và việc làm ăn không thể giống nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.