NHƯ HẠNH - Trang 185

lắm…
Phát bật cười sằng sặc.
Chà ông thầy kín miệng dữ hén… Mai ông phải đãi tôi và mấy thằng nhỏ đi
kích đêm nay một chầu ở quán Cô Hạnh nghe. Có gì tôi nói dô cho ông
thầy…
Được dịp Đạm bèn hỏi dò về Hạnh.
Anh Ba có quen với cổ?
Tôi biết gia đình của cổ. Tía của cổ giàu nhứt Cái Nước đó ông thầy… Cô
Hạnh thứ bảy nên trong làng gọi là cô Bảy. Cổ đi học ở Cà Mau và Sài
Gòn…
Gia đình cổ giàu có như vậy mà tại sao cổ lại đi xuống đây mở quán. Kỳ
quá há…
Tư Bánh Bèo lên tiếng và Đạm cũng đồng ý với anh ta. Phát chép miệng.
Tôi có hỏi cổ thời cỏ bảo là buồn nên kiếm việc gì bậy bạ làm cho vui. Tôi
nghĩ sau khi chồng chết cổ đâm ra…
Phát ấp úng không nói thêm. Đạm cười cười.
Chắc sau khi chồng chết cô ta bị khủng hoảng tinh thần. Có người nói là
mác hay tốc kê…
Phát gật đầu lia lịa.
Đúng… Ông thầy nói đúng… Tôi không dám nói vì sợ cổ buồn…
Đang đi Phát chợt dừng lại.
Tới chỗ rồi…
Nói xong anh chùi mình xuống con rạch lưng lửng nước trước nhất. Đạm,
Tư Bánh Bèo và chín người lính cũng im lặng lội nước theo sau. Đi cách
này tuy họ bị ướt và lạnh song có cái lợi là không bị lộ mục tiêu trước khi
tới điểm kích. Cái sợ nhất của người lính đi kích là bị phản phục kích do đó
họ phải tìm đủ mọi cách thức để không bị lọt vào ổ phục kích của địch. Ở
cái vùng đầy sông rạch thời lội nước là thông dụng nhất. Tuy nhiên di
chuyển dưới nước cũng bất tiện là đạn bị ướt nên súng thường bị trở ngại
tác xạ và phải lau chùi kỹ lưỡng để khỏi bị han rỉ.
Hai tay cầm súng dơ lên cao khỏi đầu, nhìn vào Quán Như Hạnh Đạm thấy
ánh đèn dầu leo lét. Anh tự hỏi. Nàng đang làm gì? Nàng đang nghĩ tới ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.